Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 896 - Muốn nhờ Miên Miên giúp đỡ



“Ôi dào, Trường Hải, cậu thật là khách sáo quá rồi, Miên Miên là niềm kiêu hãnh của thôn Thạch Kiều chúng ta, con bé mở đại hội khen thưởng thì chúng tôi nên đến ủng hộ chứ, cậu xem cậu tốn kém thế này.”“Đúng đó, Trường Hải, cậu khách sáo quá rồi.”Người trong thôn tuy rằng ngoài miệng khiêm tốn nhưng hành động lại rất thành thật, sáng sớm tinh mơ họ đã xuất phát, lại đi đường xa như vậy, còn ở đây xem hết nửa tiếng đồng hồ, bây giờ quả thực là họ nóng đến khát khô cả họng.Nhìn thấy chiếc thùng tỏa ra hơi mát lạnh kia, bọn họ đều vui mừng bước đến lấy kem que.Người trong thôn đa phần đều chất phát đôn hậu, mặc dù trong thùng có nước ngọt đắt tiền, nhưng đều chọn kem que rẻ tiền nhất.Chỉ có vài người mặt dày sau khi lấy xong một que kem còn chê không đủ, đứng bên cạnh chiếc thùng muốn chọn tiếp bình nước ngọt đắt tiền.Giang Trường Hải nhìn thấy nhưng không để tâm.Nhưng thôn trưởng lại lạnh lùng mắng: “Mấy người còn ở đây lục lọi gì nữa? Cầm que kem rồi thì mau chóng đi sang một bên ăn đi.”Mấy người đấy đứng đấy lựa chọn đồ, người ở phía sau đều không đến bước tới, thật là làm mất cả mặt.Những người lựa nước ngọt bị mắng cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ ngượng ngùng lùi ra phía sau.Mặc dù có chút tiếc nuối không lấy được nước ngọt, nhưng có kem que miễn phí ăn cũng không tệ.Họ cười ha ha và nói: “Biết rồi, thôn trưởng, bọn tôi đi liền.”Bọn họ nói xong cầm lấy que kem chạy đến bóng râm dưới tán cây ăn.Giang Trường Hải đem chai nước ngọt ông đã lấy sẵn ra đưa cho thôn trưởng và bí thư đảng ủy, cười và nói: “Thôn trưởng, đừng giận nữa, uống chút nước ngọt cho bớt nóng.”“Cảm ơn Trường Hải.” Thôn trưởng nhận lấy chai nước ngọt mát lạnh, uống một ngụm, thoải mái thở phào một tiếng.“Trưởng thôn, bí thư chi bộ, tôi nghe cha mẹ tôi nói rồi, bởi vì đại hội khen thưởng của Miên Miên mà hai người cố tình cho người trong thôn nghỉ phép nửa ngày, cảm ơn hai người.” Giang Trường Hải cảm kích nói.Hai người thấy Giang Trường Hải biết cảm ơn thì đều rất vui.Thôn trưởng vỗ vai Giang Trường Hải, vui vẻ nói: “Trường Hải à, cậu quá khách sáo rồi, cảm ơn gì chứ, đứa bé Miên Miên này chúng tôi trông theo từ nhỏ đến lớn, bây giờ con bé giỏi giang như vậy chúng tôi cũng vui mừng thay cho con bé.”“Đúng đấy, thôn Thạch Kiều chúng ta có một thần đồng nhỏ như vậy không dễ dàng gì, chúng tôi là cán bộ của thôn đương nhiên phải tỏ rõ thái độ ủng hộ Miên Miên chứ.” Bí thư chi bộ nói.Giang Trường Hải vừa rồi mua hết kem que kem lạnh và cả nước uống trong kho nhỏ bên ngoài trường học, đợi khi người trong thôn đều đã lấy xong, trong thùng vẫn còn thừa vài que kem, Trương Quế Hoa sợ lãng phí liền lấy chia cho người nhà họ Giang.Đợi sau khi họ ăn xong kem que, thấy thời gian cũng không còn sớm, mới hài lòng quay trở về thôn.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc dẫn theo bốn đứa trẻ quay về nhà.Họ vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì đã có một nhóm hàng xóm lạ dẫn theo con cái cầm theo quà đến.“Tiểu Giang, Tiểu Tô, mọi người đều ở nhà ư.” Chị Hứa dẫn theo con tươi cười chào hỏi.“Ôi, chị Hứa, chúng tôi cũng mới về thôi, mau vào nhà nào.” Tô Uyển Ngọc vội vàng đến đón tiếp.Chị Hứa ngồi trên sofa, lướt nhìn một lượt trong nhà không nhìn thấy Giang Miên Miên, bà ta quan tâm hỏi: “Tiểu Tô à, sao không thấy Miên Miên đâu nhỉ?”Tô Uyển Ngọc đáp: “Miên Miên và mấy người anh của nó ra ngoài tìm bạn bè chơi rồi, không có ở nhà, sao thế? Chị Hứa, chị tìm Miên Miên có việc gì hả?”“Haha, đúng là có chút việc muốn nhờ Miên Miên giúp đỡ. Tiểu Tô à, thực sự thì chị sang đây là muốn nhờ Miên Miên dạy phụ đạo cho đứa nhỏ nhà chị, em nói xem đứa nhỏ này cũng không ngốc, thường ngày khá thông minh, nhưng mà khi thi cử thì thành tích luôn đứng cuối lớp, giống với Vương Lợi kia vậy đấy. Em xem Vương Lợi sau hai kỳ nghỉ ở nhà em thì học kỳ này có thể thi được hạng sáu, chị thấy đứa nhỏ nhà chị cũng cần thần đồng nhỏ Miên Miên chỉ dạy một chút.” Chị Hứa có phần nịnh hót mỉm cười nói ra ý định đến đây của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận