Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 647 - Được nhận rồi



“Được, anh Hải, con gái, ngày mai chúng ta sẽ đi thử một chút.” Tô Uyển Ngọc thấy hai người có lòng tin với mình như vậy, bà cũng vực dậy lòng tin, ý chí chiến đấu dâng trào.“Ai, vậy là đúng rồi, đây mới là vợ mạnh mẽ vang dội, nói một không hai của anh chứ.” Giang Trường Hải cợt nhả nói.Đúng lúc ngày mai Giang Trường Hải được nghỉ, có thể đi cùng bà đến xưởng hóa chất phỏng vấn.Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Uyển Ngọc mặc chiếc váy mới hai ngày trước mua ở cung tiêu xã, vẻ mặt sáng láng đưa Giang Trường Hải và Giang Miên Miên đến xưởng hóa chất.Mấy ngày nay xưởng này vì không tìm được phiên dịch tiếng Đức mà gấp gáp, người gác cổng ở bên ngoài vừa nghe bọn họ nói là tới phỏng vấn phiên dịch tiếng Đức, lập tức vô cùng nhiệt tình bảo bọn họ chờ một chút, anh ta vội vàng chạy vào thông báo.Một lát sau, người gác cổng chạy ra, thở hổn hển nói với bọn họ: “Trong mấy người ai muốn phỏng vấn?”Tô Uyển Ngọc bước ra, dịu dàng cười: “Xin chào, là tôi, tôi muốn phỏng vấn.”“Được, vậy chị theo tôi đi vào.” Người gác cổng nói.“Mẹ, cố gắng lên, mẹ chắc chắn sẽ làm được.” Giang Miên Miên thấy mình không được vào, liền huơ huơ nắm tay cổ vũ.“Đúng đấy vợ, bọn anh ở bên ngoài đợi em. Thả lỏng một chút, không có gì đâu, tin tưởng vào chính mình.” Giang Trường Hải cũng khích lệ.Tô Uyển Ngọc tràn đầy tự tin gật đầu với hai người, sau đó đi theo người gác cổng vào trong.Anh ta đưa Tô Uyển Ngọc đi đến cửa phòng làm việc của xưởng trưởng xưởng hóa chất, nói với bà: “Chị tự gõ cửa đi vào đi.”“Được, cảm ơn cậu.” Tô Uyển Ngọc gật đầu.Đợi người gác cổng đi rồi, Tô Uyển Ngọc đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau đó đưa tay gõ cửa.“Mời vào.” Bên trong có người nói.Tô Uyển Ngọc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi sau bàn làm việc.Người đàn ông đeo một đôi kính gọng đen cau mày, ông ta nhìn thấy bà vội vàng đứng dậy, cười nói: “Cô là người đến phỏng vấn phiên dịch tiếng Đức?”“Đúng vậy, chào xưởng trưởng, tôi tên Tô Uyển Ngọc, tôi tới để phỏng vấn làm phiên dịch.” Tô Uyển Ngọc thoải mái tự giới thiệu.“Vậy được, cô chờ một chút.” Xưởng trưởng lấy ra từ trên bàn một quyển tiểu thuyết tiếng Đức, chỉ vào một đoạn bị gạch dưới ở trong đó để bà phiên dịch.Tô Uyển Ngọc cầm sách lên, nhìn một lần rồi phiên dịch một cách rất lưu loát.Xưởng trưởng nhìn bản dịch trong tay, vui vẻ gật đầu liên tục.Đợi bà phiên dịch xong, xưởng trưởng lập tức kích động đưa tay ra muốn bắt tay với bà.Tô Uyển Ngọc thấy vậy cũng vội vàng bắt tay với ông ta.“Tiểu Tô, cô dịch rất tốt. Chính là cô rồi, bây giờ tôi chính thức thuê cô làm thông dịch viên tiếp đãi khách hàng người Đức của chúng ta lần này. Tám giờ ba ngày sau, cô có thể trực tiếp tới xưởng làm việc.” Xưởng trưởng như trút được gánh nặng.Mấy ngày nay tìm phiên dịch thực sự khiến ông ta tiều tụy tinh lực. Bây giờ tìm thấy rồi, ông ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.Tô Uyển Ngọc cũng không ngờ rằng có thể thuận lợi như vậy. Thấy mình đã thành công, bà đè nén sự kích động trong lòng, cố gắng bình tĩnh đáp: “Vâng xưởng trưởng, ba ngày sau tôi sẽ đến làm việc đúng giờ.”Từ xưởng hóa chất đi ra, Tô Uyển Ngọc thấy Giang Miên Miên và Giang Trường Hải đang đứng đợi mình. Bà cũng không nhịn được, vui sướng bật cười.“Anh Hải, con gái, em thành công rồi, ha ha, em được nhận rồi.”Giang Trường Hải nghe vợ mình nói vậy, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng vẻ vang nói: “Vợ, em xem anh đã nói em nhất định làm được mà. Xưởng trưởng này cũng thật là một người tinh mắt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận