Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 392. Niềm kiêu ngạo của thôn chúng ta

Nhưng cậu ta có chút có tật giật mình, cậu ta dùng bài tập nghỉ hè che lại truyện tranh, nắm chặt bàn tay quơ quơ trước mặt hai cô bé, uy hiếp nói: "Con bé... Cái đó, Giang Miên Miên, Lý Lan, chuyện tôi xem truyện tranh, hai người không được tố cáo với cha mẹ tôi, nếu không tôi đánh hai người đó, biết không?"
"Tôi không có hứng thú báo cáo chuyện của cậu." Giang Miên Miên liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp tục đọc sách.
Lý Lan thì không ngẩng đầu, không nhìn cậu ta.
Vì vậy Vương Lợi rất hài lòng thu tay lại, vui vẻ tiếp tục xem truyện tranh của mình.
Hôm nay là thứ bảy, Lý Lan nghĩ đến đại hội khen ngợi ngày mai, cô bé hiếm khi chủ động nói chuyện với Vương Lợi.
"Vương Lợi, ngày mai Miên Miên sẽ tham gia đại hội khen ngợi, nhà của tôi đều muốn đi xem, cậu muốn đi không?"
"Tôi không có hứng thú." Vương Lợi hờ hững nói.
Nhưng đợi đến cuối tuần, lúc Giang Miên Miên đứng trên đài, lại thấy được Vương Lợi trong đám người đứng ở dưới.
Nhất thời Giang Miên Miên cảm thấy vui vẻ, đứa bé khẩu thị tâm phi này, không phải nói không đến sao.
Đại hội khen ngợi có rất nhiều người đến, có họ hàng của hai học sinh đạt hạng nhất của trấn trên, còn có những người công xã khác tới xem náo nhiệt.
Lúc này ở nông thôn hoạt động giải trí rất ít, ngoài trò chuyện với những hàng xóm của mình ra, gần như không có hoạt động giải trí nào khác.
Cho nên công xã có hoạt động gì, chỉ cần có thời gian mọi người cũng sẽ tham gia, muốn náo nhiệt một chút.
Mà lần này người đến nhiều nhất chính là người của công xã Giang Miên Miên, dù sao là công xã mình đào tạo ra được một thiên tài nhỏ như vậy, tất nhiên bọn họ muốn đến cổ vũ rồi.
Trừ Chiêu Đệ giả bộ bệnh không đến, người nhà họ Giang đều đến cổ vũ, phần lớn người trong thôn Thạch Kiều cũng đến.
Sau khi đại hội khen ngợi bắt đầu, đầu tiên do hiệu trưởng Phương nói ít lời khích lệ, sau đó lại nhường sân khấu cho ba học sinh đạt hạng nhất.
Đầu tiên hai học sinh đạt hạng nhất trên trấn đọc bài văn của mình trước, mặc dù đại hội khen ngợi lần này tổ chức vì Giang Miên Miên, nhưng cũng không tiện bên nặng bên nhẹ chỉ để cho một mình Giang Miên Miên đọc bài văn.
Cho nên để cho ba đứa bé cùng đọc bài văn của mình, dù sao cũng không mất nhiều thời gian.
Bài văn của hai đứa bé trấn trên viết rất xuất sắc, thậm chí có một ít câu còn hay hơn bài văn của Giang Miên Miên nữa, bọn họ đọc xong, cũng giành được một tràng vỗ tay.
Chờ hai học sinh này đọc xong, đến lượt Giang Miên Miên, cô mới vừa mở miệng đọc bài văn, các thôn dân thôn Thạch Kiều đã vỗ tay khen hay.
"Hay, Miên Miên rất giỏi, không hổ là thần đồng nhỏ của thôn Thạch Kiều chúng ta."
"Hay, quá hay, cháu chính là niềm kiêu ngạo của thôn chúng ta."
Bọn họ kích động nhưng vẫn làm cho những người công xã khác đều sửng sốt nhìn lại.
Người của thôn Thạch Kiều thấy bọn họ nhìn mình, cũng kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Cô bé trên đài kia chính là người thôn Thạch Kiều chúng tôi, là chúng tôi nhìn con bé lớn lên từng ngày." Mặc dù trong lòng Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng rất kích động, nhưng bọn họ không biểu hiện ra ngoài.
Trên đài có nhiều lãnh đạo như vậy, bọn họ phải biểu hiện thận trọng một chút, không thể để cho những lãnh đạo kia cảm thấy cha mẹ Giang Miên Miên là người nhà quê chưa thấy việc đời.
Nhưng sau khi Giang Miên Miên đọc xong bài văn, người toàn trường đều hết sức kích động vỗ tay thật mạnh, trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay phát ra như sấm.
Cho dù dưới đài có người đã đọc qua bài văn này rồi, nhưng lúc này bọn họ vẫn hết sức cảm động.
Mấy vị lãnh đạo trên đài cũng cảm động giống với bọn họ, nhỏ giọng thảo luận.
"Đứa bé này viết thật sự quá hay, dù trước kia tôi đã đọc rất nhiều lần, nhưng bây giờ nghe lại, vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận