Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 899 - Lời nói cảm động



Hai anh em Chí Văn Chí Võ mãn nguyện ăn một bữa thịt no, sờ sờ cái bụng tròn như cái trống của mình, ngồi trên ghế hồi tưởng mùi vị thịt.Mấy ngày nay ngày nào hai người cũng phải ra đồng làm việc, lại còn không được ăn ngon, cảm thấy phần mỡ khó khăn lắm mới nuôi ra được ở đây đã gầy đi hết rồi.“Ăn no rồi?” Giang Trường Hải nhìn bộ dạng thỏa mãn của hai đứa cháu, cười ha ha hỏi.“Vâng, bác cả, chúng cháu ăn no rồi, cơm của bác gái nấu vẫn là ngon nhất.” Chí Võ ngọt ngào khen ngợi.“Được rồi, ăn xong thì chúng ta đi thôi, lát nữa trời tối mất.” Giang Trường Hải đứng dậy vươn vai, nói với mấy đứa nhỏ.“Đi, về nhà thôi.” Chí Văn Chí Võ xách theo đồ ăn ngon, vui vẻ đáp.Giang Trường Hải đi xe đạp của nhà mình, Giang Miên Miên ngồi ở phía sau, Nguyên Bân ngồi trước mặt. Chí Văn đi xe đạp cũ của nhà Vương Lợi, đèo Chí Võ theo Giang Trường Hải về thôn Thạch Kiều.Lúc bọn họ về đến thôn Thạch Kiều, người nhà họ Giang vừa mới ăn cơm xong, thấy bọn họ bỗng nhiên quay về, người nhà họ Giang cũng có chút kinh ngạc.“Thằng cả, sao các con lại quay về rồi?” Trương Quế Hoa ngạc nhiên hỏi.“Mẹ, còn không phải vì những hàng xóm kia của con sao, người nào cũng tìm đến con gái con để con bé dạy kèm giúp con của bọn họ. Con sợ con gái con mệt nên tiễn bọn họ đi hết rồi.” Giang Trường Hải giải thích đơn giản.“Đúng, thằng cả, con làm vậy là đúng. Cháu gái mẹ học hành vất vả như vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ, sao có thể lãng phí thời gian vào việc dạy kèm cho bọn họ chứ.” Bà cụ vốn rất thương cháu gái, vừa nghe Giang Trường Hải nói như vậy, lập tức đồng ý cả hai tay.“Còn không phải sao. Ha ha, mẹ à, thật ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.” Giang Trường Hải cố y vòng vo.“Nguyên nhân quan trọng gì?” Bà cụ tò mò hỏi.“Không phải sắp đến sinh nhật mẹ rồi sao, con nghĩ nên đưa con gái về ở với mẹ vài ngày. Đợi đến sinh nhật của mẹ, chúng ta lại làm mấy bàn tiệc để chúc mừng mẹ. Những năm qua mẹ nuôi dưỡng ba anh em con lớn lên, chăm sóc cả đại gia đình chúng ta, mẹ vất vả rồi.” Giọng nói Giang Trường Hải có chút cảm động.Bà cụ không ngờ rằng đứa con trai thường ngày vẫn luôn chẳng ra gì, thích cãi lại lời của mình bỗng nhiên lại nói ra những lời cảm động như vậy.Hai mắt bà ta đỏ ửng nhìn con trai, suy nghĩ một lúc rồi từ chối: “Làm cái gì mà làm? Tổ chức tiệc rượu không tốn tiền à? Bây giờ con kiếm được chút tiền rồi, nhưng sau này chỗ nào cũng cần dùng tiền, không thể tiêu xài bậy bạ, vung tay quá trán như vậy.”Bà cụ đã quen tiết kiệm, vừa nghĩ tới số tiền làm tiệc mừng thọ cho Giang Đại Sơn trước đây là bà ta lại đau lòng. Bà ta cũng không muốn tiêu tiền của mình để mời người trong thôn đến ăn uống chùa? Bọn họ đến ăn tiệc sao? Rõ ràng là đang ăn máu thịt của bà ta.“Ôi trời, mẹ, mẹ đừng tiết kiệm cho con nữa, trong nhà chúng ta có rau xanh, chỉ cần mua thêm chút thịt là được, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ? Mẹ đừng để ý đến chuyện này, cứ để con lo cho. Con có quen người ở trên trấn, mua thịt cũng rẻ.” Giang Trường Hải ôm đồm hết mọi việc.“Đúng đấy bà nó, đây là tấm lòng của thằng cả, bà cũng từ chối nữa.” Giang Đại Sơn cũng lên tiếng khuyên nhủ.“Đúng đấy mẹ, không phải lần trước mẹ muốn đưa Miên Miên đến nhà ông ngoại mà không được sao? Đúng lúc lần này là sinh nhật mẹ, mẹ mời nhà ông ngoại đến đây, chúng ta tụ họp một chút. Ông ngoại con thấy mẹ sống tốt thì cũng sẽ vui mừng.” Giang Trường Hải biết tính cách của mẹ mình, biết cách khuyên nhủ bà thế nào là hữu hiệu nhất.Quả nhiên, bà cụ nghe thấy thằng cả muốn mời nhà mẹ mình đến, nhất thời do dự.Lần trước Miên Miên thi đỗ trạng nguyên, bà ta vẫn chưa được khoe khoang, lần này là một cơ hội tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận