Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 363. Báo phát hành rồi 1

Giang Trường Hải thuận thế ôm chặt bà vào lòng: “Yên tâm đi, sau này Miên Miên nhất định sẽ bình an suôn sẻ. Con gái chúng ta thì không phải người bình thường, sau này sẽ giỏi giang, chúng ta hãy chờ mà hưởng phúc thôi.”
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, từ cảm xúc kích động dần dần bình tĩnh lại, từ từ bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, hai người họ đã vội vàng chạy đến sạp báo chuẩn bị mua báo.
Kết quả là họ đến quá sớm, báo còn chuyển đến nữa.
Đợi một lúc lâu, người đưa báo mới đến, hai người mua một tờ báo sau đó vội vã lật từng trang tìm kiếm.
Ở trang thứ hai, vị trí bắt mắt nhất bên góc trên, họ nhìn thấy bài văn “Tương lai của tổ quốc” của Giang Miên Miên.
Hai người cầm lấy báo, cứ vậy mà đứng bên cạnh sạp báo, vẻ mặt nghiêm túc đọc bài văn của con gái họ.
Đọc dần, biểu hiện trên gương mặt từ phấn khởi trở thành nụ cười hạnh phúc tràn đầy hy vọng.
Sau khi xem xong, Giang Trường Hải thốt ra lời cảm khái từ tận đáy lòng: “Con gái chúng ta viết hay quá đi, nếu thật sự có thể sống những tháng ngày như thần tiên thế thì sung sướng biết bao.”
Cảm thán xong mới sực nhớ hôm nay bản thân còn phải đi làm, vậy nên cầm lấy báo chạy về hướng xưởng vận chuyển: “Vợ à, anh đi làm trước đây, em về nhà trước đi.”
“Anh Hải, chậm xíu, đừng để bị ngã đó.” Tô Uyển Ngọc nhìn bộ dạng vội vàng của ông, không yên tâm mà hô một câu.
“Biết rồi.”
Giang Trường Hải vừa xuýt xoát tám giờ vào đến xưởng, ông thở hổn hển, đắc ý cầm lấy báo huênh hoang với đồng nghiệp.
“Các anh em nhìn xem đây là gì?”
“Đây không phải là báo sao? Sao thế? Cậu chưa thấy qua sao?” Tài xế Dương cười trêu chọc.
“Báo đương nhiên là tôi thấy qua rồi, nhưng hôm nay trên báo có bài văn của con gái tôi. Các người xem, bài “Tương lai của tổ quốc” này chính là con gái tôi viết đó, sao nào? Lợi hại chứ.” Vẻ mặt Giang Trường Hải kiêu ngạo tự hào.
Nghe thấy vậy, các đồng nghiệp đều vô cùng kinh ngạc: “Thật hay giả đó? Trường Hải, bài văn của con gái cậu được đăng lên báo rồi?”
“Không tin mọi người tự xem đi, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, ‘Giang Miên Miên lớp bốn một trường tiểu học công xã’, chính là con gái của tôi.” Giang Trường Hải chỉ vào tên trên báo cho họ xem.
Các đồng nghiệp nhìn thấy quả thực là vậy, nhất thời ngưỡng mộ: “Ôi trời ơi, Trường Hải, con gái cậu cũng giỏi quá đi! Con bé mới có mấy tuổi đầu, vậy mà đã được lên báo rồi?”
Giang Trường Hải quả thực là người chiến thắng trong cuộc sống mà, vợ xinh đẹp lại dịu dàng, con gái hiểu chuyện học lại giỏi như thế, thực sự là may mắn đến mức khiến người ta ghen tị.
Giang Trường Hải huênh hoang trong xưởng xong, Tô Uyển Ngọc cũng mua thêm một tờ báo mới, vội vã tìm người để khoe khoang.
Nhưng cũng không quên đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai cái bánh bao cho con gái làm thức ăn sáng, vừa về đến nhà đã kéo Giang Miên Miên từ trên giường dậy.
“Con gái, mau dậy nào, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi còn ngủ nướng, mẹ mua bánh bao nhân thịt lớn thơm ngất cho con rồi, mau dậy ăn nào.” Tô Uyển Ngọc vừa kéo màn cửa sổ trong phòng Giang Miên Miên ra vừa gọi.
“Ưm, con dậy liền đây.” Giang Miên Miên dụi mắt, dậy đánh răng rửa mặt.
Đợi sau khi cô xong vừa định ăn bánh bao thì bị Tô Uyển Ngọc kéo ra ngoài: “Đi nào, con gái, chúng ta ra bên ngoài ăn.”
“Tại sao phải ra bên ngoài ăn ạ?” Giang Miên Miên khó hiểu.
Nhưng mà rất nhanh cô đã biết tại sao rồi.
Tô Uyển Ngọc kéo lấy con gái mình, cầm lấy báo, vui mừng hớn hở hòa vào đội ngũ tán gẫu của hàng xóm trước cửa nhà, hiển nhiên là đã làm quen thân với bà con lối xóm xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận