Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 690 - Điên cuồng



Nói xong nắm tay Giang Miên Miên bước chân mơ màng đi ăn cơm.Cơm nước xong xuôi, Giang Miên Miên vẫn phấn khích như uống nhầm thuốc.Nói một tiếng với Úc Thừa, cô liền chạy lên tầng hai, đâm đầu vào hải dương kiến thức, học.Cô không thể cô phụ kỳ vọng của đồng chí Thủ tướng, cô phải vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách!Hệ thống thấy cô có ý chí chiến đấu như vậy thì lập tức nhảy ra, tìm rất nhiều tài liệu cho cô xem.Hệ thống: "Ký chủ à, cô xem trước đây tôi nói gì, chỉ cần cô thật chăm chỉ đọc sách, học tập cho giỏi, muốn cái gì mà không có. Chỉ cần cô nghe lời tôi, cố gắng tăng trị số trí lực, nghiên cứu ra càng nhiều kỹ thuật, về sau cô sẽ còn có cô hơi gặp lại Thủ tướng của quốc gia mình.""Đúng vậy, hệ thống ngươi nói đúng, từ hôm nay trở đi, ta phải nỗ lực học tập, làm nhiều thí nghiệm, phải ra một phần lực lượng cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia." Giang Miên Miên hùng tâm tráng chí nói.Hệ thống thấy Giang Miên Miên tiến tới như vậy thì vội vàng khích lệ: "Được, tôi tin tưởng cô."Sau khi gặp Thủ tướng về, tối hôm đó Giang Miên Miên ở trong hệ thống học đến mười hai giờ khuya mới lưu luyến thả tài liệu trong tay xuống, ra ngoài đi ngủ.Đến sáng ngày hôm sau lại tiếp tục xem tài liệu hôm qua chưa xem xong.Úc Thừa thấy Giang Miên Miên học tập nghiêm túc như vậy, cũng biết hiện tại tâm tình cô đang kích động, liền mặc kệ.Nhưng chờ thêm hai ba ngày nữa, cậu thấy Cừu Non vẫn luôn nhốt mình trong phòng học tập, không đi ra ngoài, không nhịn được mà đi qua gõ cửa."Dạ? Anh Úc, sao thế ạ?" Giang Miên Miên mở cửa, trông thấy Úc Thừa thì nghi ngờ hỏi.Úc Thừa dựa vào khung cửa, ôm cánh tay nhìn Giang Miên Miên nói: "Cừu Non, em cũng học đã mấy ngày rồi, đừng thật sự học thành con mọt sách nhỏ chứ. Em cũng nên đi ra ngoài một chút, vẫn luôn ru rú trong nhà sẽ mốc thành cây nấm. Đi, anh Úc dẫn em ra ngoài hóng gió một chút.""Đừng, anh Úc, em đang học đến chỗ mấu chốt, không thể phân tâm, đợi em đọc hết mấy bản tài liệu này đã, qua mấy ngày nữa rồi đi chơi." Giang Miên Miên lắc đầu, lời lẽ chính đáng từ chối.Úc Thừa thấy cô kiên định như vậy thì không miễn cưỡng nữa, chỉ quyết định, nếu mấy ngày nữa cô còn chưa bình phục được thì anh sẽ áp dụng thủ đoạn, dời đi lực chú ý của cô.Ngày hôm sau Trình An cũng nghỉ, cậu ấy hào hứng đến tìm Giang Miên Miên và Úc Thừa đi chơi.Cậu ấy vừa vào nhà, chỉ trông thấy Úc Thừa ngồi trong sảnh lớn, không thấy Giang Miên Miên nên tò mò hỏi: "Anh Úc, sao không thấy Miên Miên vậy?"Úc Thừa nhìn thoáng qua tầng trên: "Miên Miên đang ở trên tầng học tập."Trình An nghe thấy học tập thì lập tức tặc lưỡi cảm thán: "Chậc, thần đồng nhỏ đúng là thần đồng nhỏ, không giống với chúng ta, ra ngoài chơi còn không quên học tập. Không được, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi như vậy, không thể học đến ngu người, em phải đi lên gọi em ấy xuống mới được."Trình An nói xong liền thịch thịch chạy lên tầng hai, Giang Miên Miên đang ở trong hệ thống đọc tài liệu, thấy Trình An tới, cô vội vàng ra ngoài."Anh Trình An, anh đến rồi." Giang Miên Miên vội vàng đứng lên chào hỏi."Đúng vậy đó Miên Miên, anh đến rủ em ra ngoài chơi. Em xem thời tiết tốt như vậy, em thật vất vả mới đến Thủ đô một lần, cứ ru rú trong nhà học tập thật lãng phí. Đi, anh dẫn em ra ngoài chơi." Trình An đề nghị, cậu ấy không biết Giang Miên Miên từng gặp mặt lãnh đạo lớn."Anh Trình An, em không đi, các anh cứ đi chơi đi, em phải ở nhà học tập cho giỏi, tranh thủ sau này có thể cống hiến cho nước nhà." Giang Miên Miên nói xong còn vươn nắm tay nhỏ, tự động viên mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận