Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 231. Con chó pug ngoe nguẩy đuôi

Chiêu Đệ lại hỏi: “Chị ba vậy chị biết nhà anh Úc ở đâu trong thủ đô không? Em nghe bà nội nói thủ đô lớn lắm, nhà người ở đó sống còn lớn hơn nhà ở trong trấn.”
“Thủ đô đúng thật rất lớn.” Giang Miên Miên gật đầu, “Gia đình anh Úc Thừa sống trong một căn nhà ngang, lớn cỡ nào thì chị không biết rồi.”
Chỉ biết là nhà ngang thôi à.
Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ Giang Miên Miên không hiểu rõ tình hình cụ thể của Úc Thừa nên cũng không tiếp tục hỏi.
Cô ta không nghi ngờ Giang Miên Miên lừa mình, trong nhận thức của cô ta đối phương tuy là người ham ăn lười làm nhưng không miệng lưỡi lươn lẹo như bác cả.
Dù không lấy được tin tức có ích gì nhưng Chiêu Đệ cũng không lập tức trở mặt.
Mấy ngày sau đó vẫn bưng trà rót nước cho Giang Miên Miên, cố gắng lấy hảo cảm từ cô, và dò la xem Úc Thừa thích gì, không thích gì.
Như vậy sau này nếu có cơ hội, cô ta cũng có thể dễ dàng tiếp cận ngài Úc và có được hảo cảm của ngài hơn.
Rất nhanh, lại đến cuối tuần, cả gia đình Giang Trường Hải ăn mặc chỉnh chu chuẩn bị ra cửa vào trong trấn.
Chiêu Đệ đã chờ đợi từ sớm lập tức chạy ào đến: “Chị ba, mọi người định đi gọi điện thoại cho anh Úc hả?”
Giang Miên Miên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Em cũng muốn đi với mọi người, dẫn theo em đi cùng với.” Chiêu Đề nài nỉ nhìn cô nói.
Giang Trường Hải nghe vậy, nheo mày muốn từ chối.
Dẫn theo Chiêu Đệ làm gì cũng bất tiện, lần trước chuyện vào công xưởng mà Úc Thừa nói đều bị cô bé nghe hết rồi, ông còn có chút lo lắng không biết lúc nào cô bé sẽ không cẩn thận buộc miệng nói ra nữa.
Nhưng chưa đợi ông mở miệng, Trương Quế Hoa nghe thấy động tĩnh thì đã nhanh chóng bước từ nhà bếp ra, chỉ vào Chiêu Đệ mắng nhiếc: “Chiêu Đệ, con bé chết tiệt, mày muốn đi đâu hả? Việc trong nhà làm xong hết chưa? Ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài chơi, mày ngoan ngoãn ở nhà làm việc cho bà, chỉ biết lười biếng thôi.”
Dù cho bà cụ tin Chiêu Đệ có thể nói chuyện với thần tiên trong giấc mơ thì cũng không vì thế mà xem cô ta là thần tiên mà cung phụng, trừ khi cô ta có thể đem lại lợi ích thực tế cho bà ta.
Lúc này Giang Miên Miên cũng hiểu vì sao mấy hôm nay Chiêu Đệ niềm nở với cô như vậy, thì ra là muốn theo cô vào trấn lần nữa.
Lần trước sau khi từ trong trấn về, cha cô sau khi nói chuyện với cô thì cũng biết dẫn theo Chiêu Đệ có chút bất tiện.
Đạo lý thì cô hiểu, nhưng nhìn ánh mắt khát khao mong chờ của Chiêu Đệ, trong lòng Giang Miên Miên có chút áy náy.
Dẫu sao Chiêu Đệ cũng rót nước cho cô mấy ngày nay, còn giúp họ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Cho nên an ủi nói: “Chiêu Đệ, đợi khi chị về sẽ đem kẹo hồ lô cho em ăn.”
Chiêu Đệ không thèm một xâu kẹo hồ lô, nhưng cô ta vẫn còn muốn xây dựng quan hệ tốt với Giang Miên Miên, cũng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Được, cảm ơn chị ba.”
“Không có gì.”
“Chị ba, lúc chị gọi điện nói chuyện với anh Úc Thừa thì chúc anh ấy năm mới vui vẻ giúp em.”
Còn một tuần nữa là đến tết rồi, Chiêu Đệ nhờ Tam Nha tạo sự hiện diện giúp cô ta cũng là chuyện tốt.
Chỉ cần để lại hình tượng một cô em gái ngoan ngoãn lễ phép trong lòng Úc Thừa, sau này từ từ tạo thêm ấn tượng sâu, sẽ có ngày Úc Thừa công nhận cô ta.
“Được.” Giang Miên Miên tưởng rằng cô bé thật sự thích người anh như Úc Thừa nên mới đồng ý ngay.
Chẳng qua chỉ là gửi lời mà thôi.
Đợi khi gia đình nhà anh cả đi rồi, Tôn Lệ Hà mới tỏ vẻ mặt giễu cợt nhìn Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ à, mày quả thực là con chó pug ai cho cục xương ăn là sẽ ngoe nguẩy đuôi với người đó, giống hệt với mẹ mày, chỉ biết nịnh hót gia đình anh cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận