Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 676 - Xe tăng đại bác



Hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.Úc Thừa nghĩ đến pin lúc nãy Giang Miên Miên nhắc đến, bèn nhấc ống nghe gọi điện đến nhà Đường Lâm."Alo, nhà họ Đường đây, xin hỏi ngài tìm ai?" Giọng nói của Đường Lâm vọng từ trong ống nghe ra ngoài."Là tôi, Úc Thừa đây." Úc Thừa hờ hững cất lời."Úc Thừa đấy à, sao vậy? Có chuyện gì thế?" Đường Lâm nghe là Úc Thừa, vừa cười ha hả vừa hỏi."Lúc nãy Cừu Non gọi điện cho tôi nói cô bé đã thành công tăng dung lượng pin gấp ba lần lúc trước, cậu có thể yên tâm rồi." Úc Thừa cũng báo lại tin vui này cho Đường Lâm."Úc Thừa, thật hay giả thế? Miên Miên thật sự tăng dung lượng pin rồi hả? Cho dù cô bé là thiên tài nhí nổi tiếng, nhưng thế này thì khoa trương quá nhỉ?" Đối với Đường Lâm mà nói, thật sự là tin tức này quá chấn động."Úc Thừa không giải đáp hàng loạt câu hỏi liên tiếp của đối phương mà chỉ nói: "Đừng sốc quá, là thật hay giải thì đến lúc cậu thấy tận mắt sẽ biết ngay."Thấy Úc Thừa cố tỏ vẻ huyền bí, Đường Lâm giả bộ chất vấn với thái độ hết sức khó chịu: "Úc Thừa, chúng ta có còn là anh em tốt không hả?"Úc Thừa lạnh lùng vô tình: "Không phải."Đường Lâm: "..."Úc Thừa nói tiếp: "Ngày kia Miên Miên sẽ đến đây, cậu chuẩn bị một chút đi. Được rồi, tôi cúp máy đây."Sau đó cậu không đợi Đường Lâm truy hỏi tiếp, nói xong điều muốn nói thì dứt khoát cúp máy luôn."Alo, Úc Thừa..." Đường Lâm nghe thấy âm thanh báo bận truyền qua điện thoại, sắc mặt tối sầm, tức giận đặt điện thoại về chỗ.Sau khi thông báo cho Úc Thừa, Giang Miên Miên về phòng gói kỹ pin Li-ion mới vừa làm xong rồi cất vào trong cặp sách.Đến lúc ăn sáng ngày hôm sau, cô nói với cha mẹ: "Thưa cha mẹ, ngày mai con sẽ đi thủ đô. Anh Úc đã tìm máy bay chở hàng cho con rồi, con ngồi máy bay."Giang Trường Hải nghe xong, gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, thằng nhóc họ Úc đáng tin cậy đấy. Vậy thì cha và mẹ con cũng yên tâm. Ngày mai ba đạp xe chở con đi.""Vâng ạ. Cha ơi, lần này vẫn là vùng ngoại thành bên cạnh nơi cha mẹ đón con lần trước."Sau khi ăn cơm xong, Giang Miên Miên về phòng thu dọn quần áo, Tô Uyển Ngọc đi đến đưa cho cô hai trăm tệ."Con gái à, còn cầm lấy số tiền này đi, thích mua gì ở thủ đô thì mua, không cần tiết kiệm. Bây giờ ba mẹ đều kiếm được tiền rồi, con có thể tiêu xài thoải mái." Tô Uyển Ngọc hào phóng nói."Con biết rồi ạ, mẹ tốt nhất quả đất." Giang Miên Miên bỗng nhào vào lòng Tô Uyển Ngọc làm nũng."Ôi chao, con gái à, con là heo con đó, cơ thể nhỏ nhắn này của mẹ không chịu nổi con đè đâu." Tô Uyển Ngọc vỗ lưng Giang Miên Miên, mỉm cười trêu cô."Mẹ này, con không mập, mẹ toàn nói mò thôi." Giang Miên Miên vừa sờ nắn gương mặt hơi múp míp của mình vừa bĩu môi phàn nàn."Ha ha, con nhìn gương mặt nhỏ của mình đi, véo cái thấy toàn thịt không à, vậy mà còn nói mình không mập." Tô Uyển Ngọc nói chưa đã nghiền, còn vươn tay nhéo gương mặt nhỏ núc ních thịt của Giang Miên Miên.Hai mẹ con ầm ĩ một hồi rồi lại vui vẻ hòa thuận đóng hành lý cho Giang Miên Miên.Sáng hôm sau, Giang Trường Hải đạp xe đạp chở Giang Miên Miên tới căn cứ quân sự huyện Lâm.Bởi vì Úc Thừa liên hệ với máy bay cho Giang Miên Miên nên biết thời gian máy bay đến nơi, tất nhiên là cậu định đi đón người.Vì thế Hứa Thành còn cố ý lái xe Jeep nhà mình.Năm nay cậu mười sáu tuổi, người lớn trong nhà đã cho phép cậu lái xe. Vừa hay hôm nay có cơ hội, cậu bèn mượn cớ đi đón Giang Miên Miên để lái xe của chú út ra ngoài.Hứa Thành mặc bộ đồ thể thao, ngồi vào chỗ tài xế với vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo như thể không phải cậu lái xe Jeep mà là xe tăng đại bác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận