Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 325. Lại đi Hải Thành

"Đồng chí Giang, nếu như anh có thể mua được, mua về nhiều một chút, mặc kệ bao nhiêu, tôi đều sẽ mua." Nhân viên bán hàng nghe được lời này, có chút nóng nảy.
Bông tai này, cô ta bán hai mươi bốn đồng một cặp, mấy ngày nay bán khá tốt, nếu như không còn hàng nữa, cô ta sẽ bị mất bao nhiêu tiền chứ.
"Được rồi, em gái, cô cứ yên tâm đi, chỉ cần trên tay tôi có, sẽ nghĩ đến cô đầu tiên." Giang Trường Hải cười đảm bảo.
Đi ra từ Cung tiêu xã, ông lại đi tìm ông Ngưu.
"Ông anh, gần đây làm ăn thế nào?"
"Ôi chao, đây không phải là Trường Hải sao, ha ha, nhờ phúc của cậu, làm ăn rất khá, lần sau cậu đi Hải Thành, lại mang về mấy đồ chơi nhỏ này nhiều một chút, càng nhiều càng tốt, tôi bán rất chạy." Ông Ngưu không đợi Giang Trường Hải hỏi, đã chủ động nói.
"Tôi sẽ cố gắng, nhưng anh cũng biết, những món đồ chơi này, cũng rất khó mua ở Hải Thành.
Hai người nói chuyện với nhau, trong lòng Giang Trường Hải có cơ sở rồi, lại nói chuyện muốn để ông ấy giúp đỡ thu mua nấm dã (nấm ngoài đồng, nấm rừng) khô.
"Được." Tất nhiên ông Ngưu đồng ý rất sảng khoái.
Giang Trường Hải lại bổ sung một câu: "Ông anh, hai ngày này anh đừng thu mua trước ở bên ngoài, tôi trở về để cho người trong nhà thu ở trong thôn xem thử được bao nhiêu, đến lúc đó không đủ thì lại phiền anh giúp thu mua một chút."
Ông là muốn kéo thằng hai và thằng ba một cái, để cho bọn họ kiếm được một chút thu nhập thêm.
Giang Trường Hải cũng nghĩ xong, một cân nấm dã khô thu ba hào tiền, để cho thằng hai và thằng ba thu hai hào tiền một cân với người trong thôn, kiếm chút giá tiền chênh lệch giúp đỡ trong nhà.
Chẳng qua ông giải thích với người nhà là, xưởng vận tải muốn thu mua một trăm cân nấm dã khô.
"Chính là muốn một trăm cân, hai chú lặng lẽ đi đến từng nhà thu mua, cũng tuyệt đối đừng nói ra ngoài, ngay cả vợ và con cũng không thể nói, nếu không những người khác biết chắc sẽ tự mình đi đến xưởng vận chuyển bán."
"Anh cả yên tâm, bọn em không ai nói đâu!" Giang Trường Hà và Giang Trường Đào gật đầu như giã tỏi, tràn đầy cảm kích với ông.
Trong lòng anh cả vẫn nhớ đến hai anh em bọn họ!
Giờ phút này trong lòng Giang Trường Đào cảm giác có chút tự ti mặc cảm, đột nhiên nhớ lại hình ảnh ấm áp khi còn bé anh cả dẫn theo ông ta và anh hải đi bắt cá, lấy trứng chim.
Giang Trừng Hà tràn đầy hăng hái, vì con trai sắp ra đời, ông phải càng cố gắng kiếm tiền hơn trước mới được.
Mà Tổ Uyển Ngọc biết được Giang Trường Hải lại quyết định đi Hải Thành, nhất thời đau lòng nói: "Anh Hải, nếu không lại nghỉ thêm hai ngày, anh về nhà cũng không được mấy ngày."
Thịt gầy từ lần trước, đến bây giờ còn chưa nuôi trở lại.
"Không sao đây, vợ, mấy ngày nay anh cũng sắp nghỉ ngơi đến ngốc luôn rồi, đúng lúc tài xế Dương lần trước cũng phải chạy đến Hải Thành, anh có thể đi theo, quen cửa quen nẻo, không có chuyện gì." Giang Trường Hải thờ ơ nói.
Tô Uyển Ngọc thấy Giang Trường Hải đã quyết định rồi, trái lại cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn dò: "Vậy lần này anh ra ngoài cũng phải chú ý an toàn, không được thả lỏng. Lần này cầm bao nhiêu tiền?"
Giang Trường Hải suy nghĩ một chút, bất chấp nói: "Cầm hết, lần này kiếm được tiền, chúng ta trực tiếp mua nhà."
Mặc dù Tô Uyển Ngọc có chút khiếp sợ sự to gan của Giang Trường Hải, nhưng vẫn không nói lời nào lấy hết tiền trong nhà ra.
"Anh Hải, bây giờ, toàn bộ tài sản chúng ta cộng lại gần một nghìn hai trăm đồng."
Giang Trường Hải lấy một nghìn, còn lại hai trăm để cho Tổ Uyển Ngọc cất lại trong ngăn kéo giữ lại áp đáy hòm.
"Vợ, tin tưởng chồng em, chờ anh cầm về hai nghìn đồng cho em." Giang Trường Hải nhìn ra Tô Uyển Ngọc lo lắng, sau khi hôn bà một cái, tràn đầy tự tin nói.
Tô Uyển Ngọc bị tự tin của Giang Trường Hải lây qua, bà hé miệng cười một tiếng: "Tất nhiên em tin anh rồi. Anh Hải, để em nhét tiền vào kẽ hở trong quần áo đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận