Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 467. Cháu nhất định sẽ lại đến

Dĩ nhiên ông Úc biết chuyện này chắc chắn là do Chu Yến Vũ tính kế, Duệ Hiên tuổi còn nhỏ như thế là sao mà mưu tính như vậy được.
Mấy năm qua, mấy chuyện mờ ám không phải trong việc quan trọng mà đứa con đâu này làm ông đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng mà ông không thể dễ dàng tha thứ cho đối phương dạy hư cháu trai ông.
Nhưng mà ông làm ba chồng cũng không tiện mắng bà ta trước mặt tụi nhỏ, định để dịp riêng mà mắng bà ta một trận.
Ông nhìn cháu trai út đang cúi đầu đứng trước mặt ông, nói lời thấm thía: “Duệ Hiên à, cháu phải biết, làm người điều cơ bản nhất chính là trung thực, nếu một người không trung thực, không có lễ nghĩa liêm sỉ, vậy thì dù cho kiến thức của người đó uyên bác đến đâu, học thức thâm sâu cỡ nào thì cũng là kẻ vô dụng với đất nước, cháu biết chưa? Bây giờ cháu còn nhỏ, không thể sinh ra thói giở trò dối trá như vậy được.”
“Ông, ông nội, cháu, cháu biết rồi ạ.” Úc Duệ Hiên thút thít nói.
“Ừm, được rồi, đừng khóc nữa, nước mắt đàn ông không dễ rơi, khóc sướt mướt vậy giống cái gì chứ, biết lỗi rồi sau này không tái phạm nữa là được.” ông Úc vỗ bả vai cháu út, giọng nói dịu đi rất nhiều.
Úc Hoa Huấn sắc mặt khó coi ngồi ở một bên, ông ta cảm thấy hôm nay ông ta đã mất hết thể diện rồi, vợ và con trai út giở trò dối trá lừa cha ông ta, còn để cho hai người ngoài là Giang Miên Miên và Úc Nhu thấy được.
Ông ta tức giận trừng mắt Chu Yến Vũ, định chờ người đi hết sẽ tìm bà ta tính sổ.
Giang Miên Miên thấy Úc Duệ Hiên không chỉ bị la, còn bị dọa sợ quá khóc, cô len lén đụng Úc Thừa nhướng mày với cậu.
Giống như đang muốn nói, anh nhìn xem, anh Úc, em báo thù cho anh nha.
Úc Thừa nhìn dáng vẻ giành công của cô, không kiềm được mà khẽ nâng khóe miệng lên, cậu biết Giang Miên Miên tức giận hai mẹ con Chu Yến Vũ sỉ vả cậu, mới cố ý vạch trần trò bịp bợm này của Úc Duệ Hiên.
Được một con nhóc nhỏ tuổi hơn mình hết lòng hết dạ bảo vệ, Úc Thừa thấy ấm áp trong lòng.
Dạy dỗ cháu trai út xong, ông Úc mới nhớ tới vừa rồi Giang Miên Miên rất dễ dàng chỉ ra sai lầm của Úc Duệ Hiên.
Ông cười ha hả hỏi: “Miên Miên, cháu học tiếng Anh thế nào mà tốt vậy? Ngay cả từ chuyên ngành của báo quân sự cũng biết? Bây giờ giáo viên của tụi cháu dạy hỗn tạp thế sao?”
Giang Miên Miên chớp đôi mắt to, vẻ mặt thành thật nói: “Bởi vì chỗ của cháu không có nhiều sách tiếng Anh như vậy nên mỗi ngày giáo của cháu đều đặt báo quân sự làm tài liệu giảng dạy, tới dạy cho tụi cháu ạ.”
Trong lòng còn tự khen vì sự lanh trí của bản thân.
Ông cụ bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, Miên Miên giỏi quá, tuổi còn nhỏ mà tiếng Anh đã học tốt như vậy, gáng giữ gìn, tranh thủ sau này làm nhà thông dịch hoặc là nhà ngoại giao.”
“Lượng từ vựng của Miên Miên cũng sắp theo kịp sinh viên đại học rồi.” Úc Nhu cũng khen.
Mặc dù trong lòng Chu Yến Vũ hận cái đồ tai họa này muốn chết nhưng bà ta cũng không ngu mà thể hiện ra trước mặt nhiều người như vậy, còn phải cười hùa theo: “Vừa rồi là dì hiểu lầm, đứa nhỏ này thông minh quá.”
Sau khi xảy ra một chuyện như vậy, ông Úc cũng mất đi tâm trạng vui vẻ trước đi, trực tiếp dắt mấy đứa nhỏ về nhà.
Khi dẫn người xuống lầu, Chu Yến Vũ còn vờ vĩnh mà nói với Giang Miên Miên: “Miên Miên, sau này có dịp lại tới chơi nha.”
Nhưng mà trong lòng lại hy vọng cô đừng có tới nữa!
Giang Miên Miên lại cố tình giả bộ không biết bà ta đang nói một đằng nghĩ một nẻo: “Dạ dì, cháu chắc chắn sẽ lại đến nữa.”
Chu Yến Vũ: …Cút!
Sau khi về đến nhà, sắc trời cũng không còn sớm, ông Úc đi thẳng đến thư phòng làm công vụ.
Úc Nhu cũng lâu rồi không có về thủ đô, cũng đi ra ngoài tụ tập với bạn, chỉ có Miên Miên là cầm bản vẽ thiết kế quần áo ngồi trên ghế salon suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận