Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 268. Không giảng chút tình anh em nào

"Ai, các anh biết không? Hôm nay xưởng chúng ta có một tên nhà quê đến, cái gì cũng không biết đã đến phỏng vấn, ha ha, thật sự là buồn cười chết mất."
"Quá buồn cười, ha ha ha, quả thực là buồn cười chết người mà."
Giang Trường Hải nghe chuyện này xong, liền biết người mà bọn họ nói đến là Giang Trường Đào, chẳng qua không hề ảnh hưởng khẩu vị và tâm trạng tốt của ông.
Người bị chế nhạo chính là Giang Trường Đào, cũng không phải Giang Trường Hải ông, ông không đáng bởi vì những chuyện tán gẫu này mà mất hứng, ảnh hưởng bản thân ăn cơm.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, đồ ăn ở nhà ăn của cái xưởng vận chuyển này thật là ngon, ăn chính là cơm gạo, còn có một hai món mặn, cùng một chén canh lớn đầy dầu.
Người nấu cơm của cái phòng ăn này cũng không keo kiệt, cho dù là thức ăn chay cũng cam lòng cho dầu vào, đến ngay cả rau cải trắng ông trước giờ không thích, cũng được bọn họ xào đến hương thơm nghi ngút.
Nghĩ đến về sau mỗi ngày đều có thể được ăn cơm với đồ ăn ngon như vậy, trong lòng của ông sướng rơn, cái xưởng vận chuyển này cũng thật sự là quá tốt.
Ngon nghẻ ăn một bữa cơm trưa phong phú, cơm nước xong xuôi, ông định tranh thủ thời gian nghỉ trưa, đi xem ký túc xá một chút, chờ ông thu thập xong xuôi là vợ và con gái ông có thể chuyển tới.
Thế nhưng khi đến ký túc xá xem thử, ông lại mắt choáng váng, túc xá này cũng nhỏ quá đi?
Không chỉ nhỏ, còn rất bất tiện, một tầng lầu có bảy tám gia đình cùng dùng chung một gian nhà vệ sinh và phòng tắm.
Trong ký túc xá để một chiếc giường một người ngủ, còn không thể đốt giường sưởi ấm, điều kiện còn kém hơn so với cả nông thôn.
Giang Trường Hải nhìn thấy trong cái ký túc xá này điều kiện đơn sơ, ông không nỡ để vợ và con gái chuyển đến.
Vừa nghĩ tới phải để vợ và con gái ông ở chỗ này, cùng nhiều người như vậy chen chúc dùng phòng tắm và nhà vệ sinh, ông đã cảm thấy quá uất ức cho hai người.
"Không được, không thể để cho vợ và con gái ông chịu khổ như vậy."
Giang Trường Hải thà chính mình chịu khổ chút, mỗi ngày chạy tới chạy lui, cũng không thể để vợ con đến nơi này chịu uất ức.
Đang trong lúc Giang Trường Hải vì chuyện túc xá mà buồn rầu, thì Giang Trường Đào lòng tự trọng bị đả kích, ủ rũ cúi đầu trở về nhà.
Trương Quế Hoa nhìn thấy ông ta trở về, vội vàng chạy tới, gấp gáp hỏi: "Thằng ba, thế nào rồi? Được việc không?"
"Mẹ, không được, người ta không quan tâm con." Giang Trường Đào buồn bực nói.
Tôn Lệ Hà vốn dĩ tưởng chuyện này mười phần chắc chín rồi, bây giờ nghe lời này xong, có chút kích động mà chạy tới hỏi: "Sao lại không được chứ? Anh cả không giúp anh nói chuyện ư?"
Giang Trường Đào uể oải lắc đầu.
"Phi, cái xưởng vận chuyển này cũng quá không có ánh mắt, người tài giỏi như anh thế mà cũng không cần, bọn họ muốn cái dạng gì? Anh cả cũng thật là, bản thân có tiền đồ, cũng không biết nâng đỡ anh em một cái, còn là anh em ruột đấy, không coi chút tình anh em nào." Tôn Lệ Hà giọng căm hận mắng.
"Mày câm miệng cho tao, ở đây mù mờ còn gào cái gì? Thằng cả hôm nay mới đến trong xưởng, vẫn chỉ là công nhân tạm thời lúc nào cũng có thể bị đuổi việc, nó có khả năng giúp đỡ Trường Đào nói giúp cái gì? Nó nếu không cẩn thận chút, bị người ta đuổi về, mày có thể chịu trách nhiệm không?" Trương Quế Hoa chỉ vào Tôn Lệ Hà mắng.
Con vợ thằng hai này, thật là một đứa ngu xuẩn chuyên gây chuyện, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu được.
Tôn Lệ Hà nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, lại bị Trương Quế Hoa chỉ vào mũi mà mắng, bà ta cảm giác chính mình cũng sắp tức nổ tung.
Nhưng ở dưới dâm uy của mẹ chồng áp bức mà không dám phản bác, bà ta thật sự là kìm nén muốn chết.
Người phòng hai ở bên cạnh, nghe thấy toàn bộ quá trình, Giang Trường Hà trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mình hôm nay không đi cùng, nếu không cũng sẽ bị mất mặt giống như thằng ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận