Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 433. Có thêm bốn người anh 1

Bây giờ đã nghỉ ngơi một lát, cơ thể trẻ trung lại đầy máu sống lại.
“Được, anh cũng đi tắm.” Úc Thừa cũng cảm giác trên người có chút không thoải mái.
Cơ địa của cơ thể cậu thật sự tốt, ngồi xe lửa lâu như vậy nhưng đối với cậu mà nói thì không có chút gánh nặng nào, nhưng cậu cũng không thích ngồi xe lửa.
Nhiều người, không gian nhỏ, tốc độ lại chậm.
Cộng thêm mùa hè vốn nóng, hai người ở trên toa xe lửa đã mấy ngày, mồ hôi đổ ra rồi khô lại, khô lại rồi đổ ra, bây giờ trên người bọn họ đều có mùi.
Hai người tắm rồi nhẹ nhàng khoan khoái ra cửa.
Giang Miên Miên thay váy công chúa mà lúc trước Úc Thừa mua cho cô, bước ra tựa như nàng công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp.
Úc Thừa thấy cô chuẩn bị xong, bước đến dắt tay cô: “Đi thôi, chỗ ăn cơm cách đây rất xa, chúng ta phải ngồi xe đi.”
Lúc ông Úc đi, cố ý cho chú Minh ở lại, chỉ sợ ngộ nhỡ bọn họ phải ra ngoài, không có xe thì phiền phức.
Xe Jeep lái khỏi trụ sở, lái khoảng hơn hai mươi phút thì ngừng lại bên ngoài một tứ hợp viện có phong cách hết sức cổ kính đặc biệt.
Giang Miên Miên chỉ cảm thấy tứ hợp viện này nhìn rất đẹp, rất là đặc biệt, nghĩ rằng đợi sau này cô có tiền cũng phải nhân lúc giá nhà chưa cao thì mua trước một căn để ở.
Mặc dù đời trước cô là một phú bà nhỏ, nhưng cũng không mua nổi tứ hợp viện giá trên trời ở thủ đô.
Nhưng cô không biết là, đây là nhà hàng tư nhân đặc biệt nổi tiếng ở thủ đô.
Người khác làm ăn, đều hy vọng khách đến như mây, chỉ có nhà ông ta không phải, nhà họ có một quy tắc đặc biệt, đó chính là mỗi ngày nhà họ chỉ tiếp đãi một bàn khách, hơn nữa cần hẹn trước sớm.
Rất nhiều thực khách bị thu hút bởi sự nổi tiếng tới đây muốn dùng cơm thì phải có khách quen đề cử, nếu không, chẳng quan tâm cậu có lai lịch gì, đảm bảo ngay cả cửa cậu cũng không vào được.
Nhưng mà người ta dám quy định quy tắc như vậy, nhất định là có vốn, tổ tiên của đầu bếp nấu chính của nhà hàng tư nhân này là ngự trù trong cung, thức ăn của người ta làm đúng là tuyệt vời nhất, cho nên cho dù điều kiện nghiêm khắc như vậy, mỗi ngày người tới hẹn trước vẫn rất nhiều.
Cảnh vật trong tứ hợp viện này hết sức thanh tịnh và đẹp đẽ, Úc Thừa và Giang Miên Miên vào được bên trong dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, vừa vào phòng, Giang Miên Miên liền thấy mấy thanh niên đang ngồi trong phòng.
Thấy Úc Thừa, lập tức liền trêu nói: “Úi, anh Úc nếu anh còn không đến thì tụi này đều ăn xong về nhà hết rồi.”
Một người thiếu niên trong đó sáp tới gần, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm Giang Miên Miên nói: “Đây chính là em gái của chúng ta sao?”
“Tránh xa một chút, đừng có làm thân lung tung.”
Úc Thừa đưa tay đẩy mặt cậu ấy ra, sau đó nghiêng đầu nói với Giang Miên Miên: “Miên Miên, đây là Trình An.”
Giang Miên Miên khôn khéo gọi: “Chào anh Trình An.”
“Chao ôi, chào em gái Miên Miên.” Trình An vừa trả lời, vừa đắc ý chớp chớp mắt với Úc Thừa.
Nhìn thấy không, em gái Miên Miên lại chủ động gọi cậu ấy là anh đó.
Úc Thừa lười để ý cậu ấy, lại chỉ một người khác mặc áo sơ mi trắng, thiếu niên trên mặt mang nụ cười ấm áp giới thiệu: “Đây là Đường Lâm.”
“Chào anh Đường Lâm.”
“Chào em gái Miên Miên, Úc Thừa cứ nhắc tới em với bọn anh, không vẻ ngoài của em còn dễ thương hơn tưởng tượng của bọn anh, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Đường Lâm cười híp mắt hỏi.
Giang Miên Miên nháy mắt mấy cái, hồn nhiên ngây thơ nói: “Dạ anh Đường, năm nay em chín tuổi.”
Không biết tại sao, mặc dù Đường Lâm vẫn cười với cô, nhưng Giang Miên Miên vẫn cảm thấy cậu ta không hề dịu dàng vô hại như biểu hiện.
Cô cảm giác không sai, đối phương chính xác là một con thú dữ nguy hiểm che giấu vuốt nhọn và răng nanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận