Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 380. Tranh giành chụp chung

Những người khác trong nhà họ Giang thấy họ đều muốn chụp chung, cũng muốn thử xem sao, dẫu sao ai lại không muốn lên báo để người dân cả thành phố nhìn thấy chứ?
Đúng lúc này, hai vị lãnh đạo của bộ giáo dục cũng chạy xe đạp đến nhà họ Giang, nửa đường còn tiện thể chở theo bí thư công xã và đại đội trưởng.
“Ôi chà, các vị lãnh đạo, mọi người sao đều đến đây rồi?” Giang Trường Hải kinh ngạc hỏi, ông ta còn không biết lãnh đạo trong trấn làm sao biết được nhà mình ở đây.
“Haha, Trường Hải à, mọi người đang làm gì đó?” Cục trưởng Vương giả vờ hồ đồ hỏi.
“À chúng tôi đang phỏng vấn, đúng lúc chụp ảnh chung.”
Giang Trường Hải cũng không làm ông ta khó xử, còn giới thiệu cho hai phóng viên: “Cục trưởng Vương, lại đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, hai vị này là phóng viên từ trong thành phố tới, phóng viên Triệu, thợ quay phim Ngô, đây là cục trưởng bộ giáo dục ở trấn của chúng tôi cục trưởng Vương và chủ nhiệm Triệu, đây là bí thư công xã và đại đội trưởng.”
Người dân trong thôn chỉ biết lãnh đạo công xã và đại đội trưởng, thật sự không ngờ hai người đàn ông trung niên bụi bặm kia lại là lãnh đạo cục giáo dục trong trấn.
Biết được thân phận của họ, lúc này người dân trong thôn đều ngấm ngầm tránh ra nhường chỗ cho lãnh đạo.
Người nhà họ Giang càng kích động hơn, mấy nhân vật lớn này cùng nhau đến nhà của mình, dùng một câu nói của người có văn hóa hay nói, đó là khách quý đến nhà.
“Chào các vị lãnh đạo, mọi người gọi chúng tôi là Tiểu Triệu và Tiểu Ngô là được rồi.” Hai phóng viên tươi cười chào hỏi.
Các vị lãnh đạo nhìn thấy thợ chụp ảnh đã gác máy ảnh lên giá đỡ, liếc nhìn nhau, biết đây là định chụp ảnh rồi.
Phải biết rằng họ vội vội vàng vàng chạy đến đây chỉ vì cơ hội có thể được lên trang báo thành phố.
Bí thư công xã xoa xoa tay, nói với phóng viên Triệu: “Ừ, chào hai vị phóng viên, mọi người đây là định chụp ảnh sao?”
“Đúng vậy, vừa phỏng vấn xong, chuẩn bị chụp vài tấm ảnh rồi cũng gần như xong.” Phóng viên Triệu giải thích.
Bí thư công xã lại cười ha ha hỏi: “Không biết có tiện cho chúng tôi vào chụp chung không? Giang Miên Miên là học sinh của công xã chúng tôi, bây giờ cô bé giỏi giang rồi, chúng tôi cũng rất mừng cho cô bé.”
“Đương nhiên có thể rồi.” Phóng viên Triệu nở nụ cười điềm đạm, ông ta có thể hiểu tâm trạng muốn được lên báo của họ.
Thôn trưởng thấy vậy cũng vội nói: “Phóng viên Triệu, thêm tôi vào nữa đi, tôi là thôn trưởng thôn Thạch Kiều, Giang Miên Miên là tôi dõi theo con bé từ nhỏ đến lớn, con gái tôi còn từng dạy con bé một quãng thời gian nữa.”
“Đồng chí phóng viên, tôi cũng muốn chụp ảnh.”
“Còn tôi nữa, tôi cũng muốn.”
Người dân trong thôn thấy phóng viên Triệu dễ dãi như vậy đều lấy dũng khí nói.
Nếu như có thể chụp ảnh chung, họ cũng có thể được thơm lây được lên báo, đến khi đó thì có thể xuất hiện trước mặt tất cả các đồng chí trong cả nước, việc này quả thực có thể dùng để huênh hoang cả đời.
Nhưng bức ảnh chỉ có bây lớn, báo cũng chỉ có nhiêu đấy, vốn dĩ không thể chứa hết nhiều người như vậy.
Hơn nữa, phóng viên Triệu đến để phỏng vấn Giang Miên Miên, nhiều người thế này chụp ảnh chung, hiển nhiên là không thích hợp rồi.
Nên ôn tồn giải thích: “Các bà con, bức ảnh này vị trí có hạn, không thể chụp được nhiều người như vậy, tôi chụp trước cho bạn Giang Miên Miên một tấm. Đợi sau khi chụp xong ảnh cô bé thì sẽ chụp cho mọi người có được không?”
Người dân trong thôn hỏi: “Đồng chí phóng viên, vậy chúng tôi có thể lên báo chung với Miên Miên không?”
Phóng viên Triệu tỏ vẻ áy náy nói: “Ngại quá, lần này là bài phỏng vấn riêng của bạn Giang Miên Miên, số lượng ảnh phát hành cũng có hạn, mọi người chắc là không thể lên báo đâu. Tuy không lên được báo, nhưng tôi có thể rửa thêm vài tấm ảnh của mọi người ra, đến lúc đó gửi bằng đường bưu điện đến đây cho mọi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận