Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 563 - Đừng chờ chúng con



Úc Thừa thấy thái độ đáng thương của cô, duỗi tay xoa đầu cô một cái: “Anh còn tưởng là chuyện gì. Chế tạo TV cần công cụ đúng không? Giao cho anh là được.”“Giao cho anh? Anh Úc, anh có biện pháp tốt gì?” Giang Miên Miên nhìn Úc Thừa, hiếu kỳ hỏi.“Em không cần để ý. Anh nói có biện pháp là có biện pháp.” Úc Thừa tràn đầy tự tin nói.“Thật tốt quá. Anh Úc, em biết anh lợi hại nhất. Chuyện gì cũng không làm khó được anh.” Giang Miên Miên vô cùng chân chó tán thưởng.“Được rồi. Đừng có rót lời đường mật với anh. Đi thôi. Theo anh ra ngoài gọi điện thoại.” Úc Thừa nhìn thái độ khoe tài này của Giang Miên Miên, cưng chiều nói.“Ừ. Đi thôi.” Lúc này Giang Miên Miên không chê bên ngoài lạnh, cô vô cùng ngoan ngoãn mặc áo vải bông dày nặng, đội mũ bông mềm như nhung. Cô chào hỏi Tô Ngọc Uyển rồi theo Úc Thừa ra ngoài.Hai người đi đến Cung tiêu xã. Đầu tiên Úc Thừa gọi điện thoại với Hà Bình. Cậu biết rõ nhà của Hà Bình có người quen làm lãnh đạo nhỏ bên nhà máy luyện thép. Tìm cậu nhất định có thể giúp được gì đó.Sau khi hai người nói xong, Hà Bình đưa cho Úc Thừa một số điện thoại. Cậu nhớ kỹ rồi cúp điện thoại. Lại gọi thêm một cú điện thoại, hai người nói chuyện một hồi, Úc Thừa nhớ kỹ địa chỉ rồi cúp điện thoại.Giang Miên Miên mang theo khăn quàng cổ, mũ, che cả gương mặt. Cô chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.Chờ Úc Thừa cúp điện thoại, vội vàng chớp mắt hỏi: “Anh Úc, thế nào rồi? Bên đó nói sao?”“Yên tâm, đều làm thỏa đáng rồi. Vùng ngoại thành ở trấn chúng ta có một nhà máy luyện thép. Trong đó có người quen của nhà Hà Bình, em muốn khi nào đến đó cũng được, Hà Bình đã liên lạc với họ rồi.” Úc Thừa đút tay vào túi quần, trên mặt biểu cảm hời hợt.“A!”Giang Miên Miên lập tức vỗ tay hoan hô: “Anh Úc, anh quá tuyệt vời! Vậy ngày mai chúng ta mang theo nguyên liệu qua đó.”Cô không thể chờ đợi nổi.Úc Thừa vểnh môi, nói: “Tốt, mai anh đưa em đi.”Hai người thương lượng tốt, tiện thể nắm tay nhau trở về nhà.Buổi tối, Giang Trường Hải trở về từ chỗ làm, thấy Úc Thừa tới, vừa mừng vừa sợ, nắm lấy Úc Thừa nói không ngừng.Cuối cùng, Tô Ngọc Uyển nhìn không được: “Tốt, anh Hải. Úc Thừa mới ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ nên khẳng định là rất mệt mỏi. Ngày mai hai con còn phải đi tiếp, là trẻ con thì nên đi ngủ sớm một chút.”“Đúng, đúng, nhìn ta này, lại quên việc nhỏ này. Chú rất vui khi nhìn thấy Úc Thừa tới đây. Được rồi. Nhóc Úc, ngày mai hai chúng ta lại nói chuyện, con đi nghỉ ngơi sớm đi.” Giang Trường Hải vỗ bả vai Úc Thừa cười nói.“Dạ, chú Giang, dì Uyển, hai người cũng đi nghỉ ngơi sớm.” Úc Thừa chào hai người, đứng dậy vào phòng rửa mặt, chạy khắp nơi cả ngày. Cậu đúng là cảm thấy có chút mệt mỏi.Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Trường Hải ăn sáng xong liền đi làm việc ở nhà máy.Giang Miên Miên lôi kéo Úc Thừa chạy vào nhà bếp, nói với Tô Ngọc Uyển đang rửa chén: “Mẹ, con và anh Úc có chút việc. Con muốn ra ngoài một chuyến.”“Đi, đi đi, giữa trưa nhớ trở về sớm một chút để ăn cơm.” Tô Ngọc Uyển dặn dò.Giang Miên Miên kéo Úc Thừa đi đến xưởng luyện thép ở ngoại thành. Bọn họ phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ. Giữa trưa khẳng định là về không kịp Cô vội vàng đáp: “Mẹ, giữa trưa con và anh Úc không về ăn cơm. Mẹ không cần chờ bọn con.”“Vậy được rồi. Đi, mẹ đưa ít tiền cho con. Con và Úc Thừa muốn ăn gì bên ngoài thì ăn.” Tô Ngọc Uyển không phải là người có tính gia trưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận