Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 233. Lần này bà chết chắc

Nếu như cô ta giúp họ bắt chuột thì đối phương cũng sẽ vì biết ơn mà càng thân thiết với cô ta hơn một chút.
Vì vậy cô ta rón rén đi tới cửa, kết quả vừa mới đẩy ra một kẽ hở thì thấy Tôn Lệ Hà đang lục tung trong phòng.
Nhìn là biết đang trộm đồ!
Chiêu Đệ không lên tiếng ngăn đối phương lại mà lặng lẽ lui vào chỗ tối.
Tôn Lệ Hà không phát hiện có người quay lại, vẫn còn tiếp tục phiền não trong phòng.
Nhưng tìm một vòng cũng không phát hiện thứ gì tốt, chỉ tìm được dưới gối hai thanh sô cô la và mấy viên kẹo thỏ trắng.
“Một nhà phòng lớn này lại đề phòng trộm cướp, nhiều đồ tốt như vậy mà tất cả đều khóa trong ngăn kéo cả!” Tôn Lệ Hà oán hận mắng một câu.
Bà ta thật sự không cam lòng, nhưng lạ không lục lọi được thứ gì, cuối cùng quay lưng đi ra nhà chính.
Dù sao bây giờ trong nhà chỉ có mình bà ta, cẩn thận một chút sẽ không bị người khác phát hiện.
Bà cụ có thứ gì tốt đều thích để trong ngăn kéo trên giường.
Tôn Lệ Hà vừa mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong đầy ắp đồ, tất cả đều là cái loại quà vặt đắt tiền.
Bà ta không dám lục lọi, mà lấy hai miếng bánh bích quy chủ nhiệm Chu tặng ở phía trên, rồi lấy một miếng bánh táo và mấy viên kẹo sữa.
Bà ta sợ bị phát hiện nên không dám lấy nhiều, sau đó dè dặt đem đồ để lại chỗ cũ.
Lúc lấy đồ ra, đi thẳng qua cửa phòng nhà hai, thậm chí cũng không nhìn vào xem một chút.
Phòng nhà thứ hai nghèo như vậy thì có thể có thứ gì tốt.
Chiêu Đệ núp trong bóng tối thấy bà ta ôm nhiều đồ từ nhà chính ra ngoài, đảo mắt, nghĩ một biện pháp tốt để trị đối phương.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tôn Lệ Hà ra ngoài làm việc, cô ta cũng len lén chạy vào nhà của hai người già, rồi lấy đi một ít bánh bích quy, bánh táo và kẹo sữa, giấy ở bên trong đống củi.
Sau đó vỗ tay, cười xấu xa: “Tôn Lệ Hà, lần này bà chết chắc!”
Vì vậy đợi tới buổi chiều làm xong trở về, Trương Quế Hoa mở tủ nhìn một cái, trong nháy mắt sắc mặt bà ta liền trầm xuống.
Nhiều thứ trong ngăn kéo sắp xếp không đúng, kẹo sữa và bánh táo cũng ít đi mấy miếng, nắp hộp bánh bích quy cũng đậy không kín.
Sắc mặt bà ta khó coi nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn mọi người trong phòng rồi nghiêm nghị chất vấn: “Đồ trong ngăn kéo của tôi ít đi, là do ai trộm? Nhanh ra mặt cho tôi.”
Cả nhà đều sợ hết hồn, không nghĩ tới trong nhà lại có người dám trộm đồ của bà cụ, điều này thật sự là đập con ruồi trên đầu cọp, thật là to gan.
Tôn Lệ Hà nghe vậy thì lòng căng thẳng, nhớ rõ ràng bà ta lấy không có bao nhiêu món, làm sao mà bà cụ lại phát hiện được chứ?
Trương Quế Hoa thấy không ai thừa nhận thì trong lòng càng tức giận, đôi mắt đục ngầu trợn nhìn mọi người trong phòng hung ác nói: “Ai trộm đồ của tôi, bây giờ chủ động thừa nhận, trả đồ lại cho tôi, tôi sẽ không đánh! Nếu để cho tôi bắt được thì xem xem tôi có chặt đứt chân chó của người đó không.”
Tôn Lệ Hà nghe xong liền chột dạ, một giây kế tiếp lại có vẻ mặt đầy chính nghĩa nói: “Mẹ, buổi chiều con đều làm việc ở bên ngoài, là Chiêu Đệ và các chị em về nhà trước.”
Lời này gần như chẳng khác nào nói thẳng là mấy bé gái phòng nhà thứ hai trộm.
Trương Quế Hoa vừa nghe thì đôi mắt đục ngầu tàn bạo nhìn chầm chầm mấy đứa nhóc phòng thứ hai.
Đại Nha liền vội vàng khoát tay nói: “Bà ơi, chúng cháu không trộm đồ, làm sao mà chúng cháu dám trộm đồ của bà được.”
Chiêu Đệ cũng cố ý lộ ra biểu cảm luống cuống, sợ sệt: “Bà ơi, sau khi chúng cháu làm việc về, cũng không vào phòng đó.”
“Hừ, đợi tôi đi lục soát một chút thì biết thôi.”
Bình thường Trương Quế Hoa vẫn luôn coi thường mấy bé gái nhà thứ hai, bây giờ Tôn Lệ Hà nói một chút thì theo bản năng bà ta đã nhận định các cô là trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận