Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 336. Ăn bữa lẩu nóng 2

Đôi mắt đục ngầu của bà cụ Giang nhìn chằm chằm ông, không hề chớp mắt, thằng cả vừa mới nói cái gì?
Nó đã mua một căn phòng ở trong trấn ư? Nó ăn trúng gan hùm mật gấu à? Vậy mà dám giấu mọi người đi mua nhà.
Những người khác cũng trợn mắt há mồm, không thể tin được việc anh cả có thể mua nhà ở trong trấn, vậy chính là làm người thành phố chân chính rồi!
Sau khi bình tĩnh lại, bà cụ Giang bèn chỉ vào Giang Trường Hải, phồng mũi nói: “Thằng cả, não mày bị nhúng nước hả? Trong nhà có chỗ ở rồi, còn đi mua nhà trong trấn làm cái gì? Nhà trong trấn đắt như vậy. Có số tiền đó không bằng xây một căn lớn trong thôn, hoang phí nhiều tiền như vậy có ích gì chứ? Tao thấy mày chính là có được chút tiền trong tay liền không biết mình là cái thứ gì thì có!”
Đối mặt với chỉ trích của bà, Giang Trường Hải lại cực kỳ hợp tình hợp lý nói: “Mẹ, con có tiền thì xây nhà trong thôn làm gì, sao mẹ không thương con chút nào vậy, ngày nào con cũng phải đi đường xa như vậy để đi làm, phải làm việc cả ngày, thi thoảng còn phải tăng ca đêm, cho dù con có là người sắt cũng chịu không nổi.”
Trương Quế Hoa hét càng lớn: “Không phải xưởng của chúng mày có cấp ký túc xá à? Mày ở đó ngủ là được rồi, ai bảo mày ngày nào cũng đi đi về về đâu?”
Giang Trường Hải ngược lại nói cực kỳ hùng hồn lý lẽ nói: “Ký túc xá đó nhỏ quá, ở không thoải mái. Cũng không có cách âm, người phòng bên cạnh đánh rắm, ngáy ngủ gì con cũng nghe thấy hết.”
Những lời này của Giang Trường Hải khiến bà cụ Giang tức đến muốn sặc khí.
Bà ta thở hổn hển, hung hăng chửi thề: “Mày, cái thứ khốn kiếp nhà mày, mày nghĩ mày là đại thiếu gia à? Không phải chỉ ngủ một giấc thôi à, còn lắm chuyện kén cá chọn canh.”
Chính ngay lúc này, Giang Đại Sơn vẫn luôn không nói gì mới đen mặt trầm giọng hỏi: “Trường Hải, con muốn chia nhà lên trấn sống riêng à?”
So với chuyện tiền nong, ông càng không hài lòng với hành động chém trước tấu sau của thằng cả.
Giang Trường Hải bình tĩnh nhìn ông, giọng điệu kiên định nói: “Vâng cha, con không muốn làm dân quê cả đời.”
Những lời này giống như cái búa lớn mạnh mẽ đánh vào lòng ngực của Giang Đại Sơn, ông lẳng lặng nhìn thằng con lớn của mình một lúc lâu, sau đó rút một điếu thuốc Diệp Tử châm khói rồi hút.
Không khí trong phòng trở nên trầm trọng, ông không mở miệng, bà cụ Giang cũng tức đến nổi không nói ra lời, đám con cháu trong nhà thì cũng không dám tuỳ tiện mở miệng.
Chỉ có Giang Trường Hải phối hợp nói tiếp: “Cha mẹ, hai người cũng đã cực khổ cả một đời rồi, bây giờ con trai đã có tiền đồ thì hai người cũng nên hưởng phúc, nếu cha mẹ muốn thì chúng ta cùng nhau sống, đi lên trấn ở chung với con.”
Giang Trường Hải nói xong, thấy hai vợ chồng ông ta không có ý định trả lời ông bèn không nói gì nữa, trực tiếp xoay người trở về phòng.
“Được rồi, mọi người tự trở về phòng của mình ngủ đi.” Giang Đại Sơn thấy phòng hai và phòng ba vẫn đứng ở nhà chính, khoát tay đuổi người đi.
Sau khi mọi người đi hết, Trương Quế Hoa đột nhiên lại bắt đầu lớn tiếc mắng nhiếc.
“Cái thằng ranh chết tiệt kia, đúng là tay chân cứng cáp rồi ha, không coi hai vợ chồng tao ra gì rồi phải không, được chút tiền trong túi liền đi mua nhà trên trấn, ở thành phố có gì hay ho chứ? Hả?! Ở thành phố cái gì cũng cần đến tiền, cho dù ăn một bó rau, uống một ngụm nước cũng phải tốn tiền mua, chút ít tiền trong tay nó thì đủ tiêu được bao chứ?
“Một nhà ba người chúng nó chỉ có nó đi kiếm tiềm, nó thật sự nghĩ rằng bản thân chuyển đến Vận Hán làm việc thì lợi hại lắm à, lúc nào cũng có thể bị đuổi việc ngay lập tức, đến lúc đó không có công việc, không kiếm được tiền, thì làm sao sống ở thành phố?”
Giang Đại Sơn vẫn im lặng hút tẩu thuốc lá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận