Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 519. Không dám nghĩ đến

Trương Quế Hoa nhìn con trai thứ và con trai út vẫn luôn nghe lời mình cũng bắt đầu học theo thằng cả chống đối mình thì vô cùng tức giận.
Bà ta vừa định bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ thì bị Giang Đại Sơn cắt ngang.
“Được rồi, đây đều là tấm lòng của các con, bà cũng đừng có soi mói nữa.” Giang Đại Sơn bình thản nói.
Trương Quế Hoa nhìn Giang Đại Sơn một cái, bất đắc dĩ nén lại những lời mình muốn mắng mấy đứa vô ơn này xuống họng.
“Ai, người già rồi thì sẽ khiến người khác phiền lòng. Mấy đứa các con trưởng thành cả rồi, không còn đặt mẹ và cha con vào trong mắt nữa. Có gia đình nhỏ của mình rồi, ngay cả lời của mẹ cũng không nghe nữa.” Trương Quế Hoa bắt đầu giở trò tỏ vẻ đáng thương, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ba anh em Giang Trường Hải sớm đã quen với những lời cằn nhằn của bà cụ, lúc này nghe vậy trong lòng cũng không hề gợn sóng.
Tuy rằng ngoài miệng Trương Quế Hoa nói không chịu buông, nhưng thực ra trong lòng vẫn rất vui. Đúng như lời Giang Trường Hải nói, nếu như chuyện này ba anh em thật sự gạt bà ta, không nói cho bà ta, bà ta cũng không hề hay biết.
Suy cho cùng các con cũng đặt hai vợ chồng họ ở trong lòng, kiếm được tiền lập tức tới biếu bọn họ. Bà ta vẫn rất vui mừng.
Đương nhiên, nếu có thể cho bà ta nhiều hơn một chút, vậy thì càng tốt.
Chia tiền xong, Giang Trường Hải cũng không có ý định ở lại lâu: “Cha mẹ, không có chuyện gì nữa thì con đi trước đây.”
Thấy con trai lớn muốn đi, Trương Quế Hoa cũng không đoái hoài đến việc giận dỗi nữa, vội vàng đứng dậy tiễn con.
“Thằng cả, lần sau nhớ đưa Miên Miên về ở vài ngày, Miên Miên sắp đi học rồi đúng không?” Trương Quế Hoa quan tâm hỏi.
“Sắp rồi ạ. Vài ngày nữa con sẽ đưa con bé về.” Giang Trường Hải vừa dắt xe đạp ra vừa nói với bọn họ.
Trương Quế Hoa bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, chạy về phòng cầm một giỏ đựng trứng gà ra.
“Thằng cả, mang trứng gà này về nấu cho Miên Miên ăn.” Trứng gà này Trương Quế Hoa đã chuẩn bị từ vài ngày trước.
“Con biết rồi, mẹ, mọi người về đi.” Giang Trường Hải treo giỏ trứng gà lên xe, ông lên xe đạp rồi quay lại vẫy tay với mọi người.
Tiễn Giang Trường Hải đi rồi, Giang Trường Hà sờ tiền ở trong túi vui vẻ về phòng.
Vừa rồi Triệu Tiểu Quyên cũng nghe thấy Giang Trường Hải đến, nhưng bà ta ở trong phòng cho con bú sữa nên không đi ra ngoài.
Bây giờ bà ta thấy chồng mình vui vẻ quay lại, liền hỏi: “Trường Hà, lần này anh cả đến đưa tiền cho chúng ta sao?”
“Ha ha, Tiểu Quyên em đoán đúng rồi đấy. Nhưng chắc chắn em không đoán được rằng nhân sâm đó bán được bao nhiêu tiền.” Giang Trường Hà hớn hở đáp.
Triệu Tiểu Quyên nhìn phản ứng này của ông ta cũng biết nhân sâm này chắc chắn bán được với giá cực kỳ cao.
Bà ta can đảm đoán: “Tám trăm đồng?”
Giang Trường Hà không kịp chờ đợi trực tiếp khoe khoang: “Không đúng, là một nghìn năm trăm đồng, một ngàn năm trăm đồng chẵn. Nhà chúng ta được chia năm trăm. Em nhìn đi, đều ở đây cả.”
Giang Trường Hà lấy tiền ra đặt bên cạnh Giang Nguyên Bân, còn bày ra một cái mặt quỷ với con trai, đùa giỡn thằng bé cười vui vẻ.
“Một nghìn năm trăm đồng? Nhiều như vậy à?” Triệu Tiểu Quyên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn xấp tiền trên giường.
“Đúng vậy, anh cũng không ngờ rằng có thể bán được nhiều tiền như thế. Vẫn là anh cả có bản lĩnh, có thể bán được giá cao như vậy. Nếu là anh đi bán, anh cũng không dám nghĩ đến cái giá cao nhường này.” Giang Trường Hà cảm khái.
Quả nhiên anh cả thành công là có nguyên nhân, cho dù phương diện nào ông ấy cũng kém hơn anh cả, Giang Trường Hà âm thầm cảm thán.
Lúc này Chiêu Đệ đã có thể bình tĩnh hòa nhã nghe cha mẹ mình khen cả nhà chi thứ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận