Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 645 - Phiên dịch tiếng Đức



Thực ra cho dù không đưa tiền điện, bọn họ cũng tình nguyện để người trong thôn xem miễn phí một tháng.Nhưng nếu như cứ xem không như vậy thì không được rồi.Nếu không lỡ như có hôm nào đó không cho xem, một vài người không biết xấu hổ lại còn mắng bọn họ hẹp hòi keo kiệt.“Ha ha, chú Đại Sơn, thím Quế Hoa, nếu hai người đều đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như vậy nhé. Bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho mọi người trong thôn, chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.” Trưởng thôn vui vẻ nói.“Thông báo đi.” Trương Quế Hoa hào phóng nói.Sự việc quyết định xong, trưởng thôn liền đi thông báo cho từng nhà. Người trong thôn biết được tin này đều rất kích động, buổi tối hôm đó, gần như cả thôn đều đến nhà họ Giang.Vì phòng ngủ của hai ông bà quá nhỏ, không chứa nổi nhiều người như vậy. Trương Quế Hoa dứt khoát chuyển tivi ra ngoài sân, lúc này người trong thôn có thể xem được hết.Cứ như vậy, mỗi tối Trương Quế Hoa đều chuyển tivi ra ngoài sân để người trong thôn cùng nhau xem. Đợi xem xong lại dọn về phòng.Chỉ cần nghĩ đến tiền điện mà trong thôn sẽ cho mình cuối tháng, bà cụ liền không cảm thấy dọn đi dọn lại là khổ cực nữa.Mà người trong thôn quả nhiên đúng như dự đoán của trưởng thôn. Trong thôn bỏ tiền để bọn họ ngày ngày xem tivi miễn phí, ban ngày bọn họ đào sông cũng ra sức hơn.Nhìn dòng sông mỗi ngày một dài ra, thôn trưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Trong lúc các thôn dân của thôn Thạch Kiều đang ra sức đào sông, Giang Miên Miên ở trên trấn cũng đang ngày ngày nghiêm túc nghiên cứu nguyên lý chế tạo pin Li-ion.Bây giờ mỗi ngày ngoại trừ tự học chương trình học của lớp bảy ra, thời gian còn lại cô đều dành để nghiên cứu pin Li-ion. Cô muốn sớm ngày nghiên cứu ra để Đường Lâm có thể sớm ngày mở tiệm.Trưa hôm nay, Giang Trường Hải làm việc cả một buổi sáng. Đến lúc nghỉ trưa, ông lấy cơm xong đang chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm, bỗng nhiên nghe thấy vài người đồng nghiệp nói đến phiên dịch gì đó, trong lòng ông khẽ động, cầm hộp cơm ngồi vào bàn của bọn họ.Hiện giờ Giang Trường Hải đã làm ở xưởng vận chuyển gần một năm, cũng rất quen thuộc với mọi người trong xưởng.Bọn họ thấy Giang Trường Hải đi đến ngồi, cười ha hả chào hỏi: “Trường Hải, anh xong việc rồi à?”“Vẫn chưa. Còn có rất nhiều xe chở đồ phải làm, chiều nay vẫn phải tiếp tục. À, Tiểu Lý, vừa rồi tôi nghe các cậu nói phiên dịch gì đó, các cậu nói gì vậy?” Giang Trường Hải hỏi thăm.Người được gọi Tiểu Lý là một công nhân tuổi không lớn lắm, nghe câu hỏi của Giang Trường Hải, anh ta cười giải thích: “À, một người thân của tôi làm việc ở xưởng hóa chất, vài ngày nữa xưởng của bọn họ sẽ có vài người Đức đến bàn chuyện hợp tác.”“Nhưng lãnh đạo của xưởng bọn họ không hiểu tiếng Đức, muốn tìm một phiên dịch tiếng Đức để tiếp đãi khách hàng. Đã tìm cả mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được, khiến lãnh đạo bên trên sốt ruột đến sùi bọt mép, nói là nếu hai ngày này mà còn không tìm được nữa thì chỉ có thể đến huyện mượn người.”“Muốn tìm phiên dịch tiếng Đức à? Tiểu Lý, vợ tôi biết tiếng Đức, có thể cho cô ấy thử một chút được không?” Giang Trường Hải hỏi.Vợ ông biết hẳn bốn loại ngoại ngữ, ông vừa nghe đến chuyện của xưởng hóa chất lập tức động tâm.“Cái gì? Trường Hải, vợ anh biết tiếng Đức?” Tất cả đồng nghiệp đang ăn cơm cùng bàn với Giang Trường Hải kinh ngạc nhìn ông, dường như không nhận ra ông.“Đúng vậy, vợ tôi không chỉ biết tiếng Đức mà còn biết vài ngôn ngữ nữa cơ.” Giang Trường Hải nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, đắc ý khoe khoang.“Trường Hải, anh thật là có phúc. Vợ anh xinh đẹp như vậy, lại còn biết nói nhiều ngôn ngữ, con gái lại là tiểu thần đồng nổi tiếng, đúng là chuyện gì tốt cũng bị anh chiếm hết.” Đồng nghiệp của Giang Trường Hải vừa hâm mộ vừa ghen tị nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận