Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 807 - Không ăn được miếng thịt vụn nào



“Được rồi con gái, các con về phòng đi.” Giang Trường Hải thấy con gái không mặc nhiều quần áo, sợ con lạnh liền vội vàng nói.Ông đi theo xe đi tiễn Úc Thừa và Phương Trí Viễn, đợi hai người đi rồi ông mới quay lại.Đợi xe Jeep đi rồi, người nhà họ Giang mới vào phòng.Giang Trường Hải và Úc Thừa đưa Phương Trí Viễn đến tàu hỏa của Hải Thành, sau khi tàu đi rồi, hai người mới rời đi.Lên xe, Giang Trường Hải nắm lấy bả vai Úc Thừa, thở dài nói: “Đi thôi nhóc Úc, chú Giang đưa cháu đến sân bay rồi mới về.”Đưa cả hai người đi trong một buổi sáng, Giang Trường Hải cảm thấy trong lòng trống trải, rất không nỡ.“Vâng, cảm ơn chú Giang.” Tiễn cậu mình đi rồi, tâm trạng của Úc Thừa có hơi sa sút.“Cảm ơn cái gì, lại khách sáo với chú Giang của cháu rồi. Về nhà nhớ ở bên cạnh ông cụ nhiều một chút, không ăn Tết ở nhà, chắc chắn ông cụ cũng rất nhớ cháu.” Giang Trường Hải nhìn ra tâm trạng Úc Thừa không tốt, cố gắng tìm một đề tài thoải mái để tâm trạng của cậu tốt hơn một chút.“Vâng cháu biết rồi. Chú Giang, tối nay ông nội cháu có thể ăn bánh có nhân mà bà Giang làm rồi, chắc chắn ông sẽ rất vui.” Úc Thừa nhìn bánh có nhân được gói rất kĩ trong giấy dầu, cong môi cười.Sự quan tâm của người nhà họ Giang vẫn luôn chất phác và thiết thực như vậy.“Đương nhiên rồi, chắc chắn ông Úc sẽ thích. Bánh nhân thịt mà mẹ chú làm là ngon nhất ở trong thôn, trước đây chỉ vào ngày lễ Tết bọn chú mới được ăn đấy. Hơn nữa cháu không biết là bà cụ keo kiệt đến nhường nào, làm bánh có nhân mà cũng không nỡ dùng dầu và thịt. Nhưng cho dù là như vậy chúng ta cũng ăn rất vui vẻ.” Giang Trường Hải nhớ đến lúc còn bé khi tranh giành bánh có nhân với hai người em trai, lộ ra nụ cười đắc ý.Khi đó lần nào ông cũng được ăn nhiều nhất, hai người em trai của ông không thể cướp được nhiều hơn ông.Tiễn Úc Thừa đi rồi, Giang Trường Hải lại ngồi xe Jeep quay về thôn Thạch Kiều.“Người anh em, cảm ơn cậu nhé. Chạy cả một ngày trời rồi, vào nhà uống chút nước nóng rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Giang Trường Hải nhiệt tình mời,“Thôi ạ, anh Giang, tôi còn có việc trong thành phố nên không quấy rầy mọi người nữa, tôi đi trước đây.” Tài xế cười khoát tay từ chối.“Được, vậy cậu lái xe chậm một chút, chú ý an toàn nhé.”Giang Trường Hải đứng ở trước cửa, chờ tài xế đi rồi mới mở cửa vào nhà.Ông vừa mới đi vào, Trương Quế Hoa đã hỏi: “Tiễn về hết rồi?”“Vâng, đi cả rồi ạ. Ai, lần này thiếu đi hai người, con có chút chưa thích ứng kịp.” Giang Trường Hải nhìn vào chỗ mà Phương Trí Viễn thường hay ngồi trong phòng, giọng nói có chút không nỡ.“Đúng vậy, thằng bé Trí Viễn này thật là tốt, chỉ tiếc rằng nó đi lại không tiện, con nói xem nó lớn như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn có phải là vì có người chê đôi chân của nó không?” Trương Quế Hoa có chút lo âu suy đoán.“Ôi trời, mẹ, mẹ đừng có đoán mò. Trí Viễn chỉ không muốn kết hôn mà thôi. Nếu như cậu ấy muốn kết hôn thì phải có một đám con gái xếp hàng đợi cậu ấy đấy chứ.” Giang Trường Hải thấy mẹ mình nói không hợp lý như vậy, vội vàng đáp lại.Trương Quế Hoa nghe con trai nói vậy cũng cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi. Cũng đúng, Trí Viễn có điều kiện tốt như vậy, cho dù đôi chân bị tật thì cũng không cản trở việc cưới vợ.Trước đây làm bánh nướng cho Trí Viễn còn dư lại một chút bột và nhân thịt, Trương Quế Hoa dứt khoát thái một ít rau cải trắng vào trong đó, làm bánh nướng nhân thịt và cải trắng.Giang Trường Hải thấy mẹ mình “đối xử phân biệt” như vậy, nói đùa: “Mẹ, mẹ làm vậy là hơi thiên vị nhé. Làm nhân bánh cho Trí Viễn thì mẹ dùng toàn là thịt, làm cho bọn con thì cho lẫn cả rau vào, lại còn cho nhiều rau như vậy. Con cắn một miếng to cũng không cắn được miếng thịt vụn nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận