Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 939 - Chuyện cực kỳ cực kỳ tốt



Tất cả thôn đến giai đoạn phải báo cáo gặt hái mùa vụ. Đại đội trưởng của từng thôn và chủ nhiệm công xã đều lên trấn mở cuộc họp báo sản lượng.Lúc mở cuộc họp, đại đội trưởng cùng chủ nhiệm của thôn Thạch Kiều liền cảm giác phó huyện trưởng luôn là nhìn hai người bọn họ cười. Hai người có chút nổi cáu vì bị cười, cúi đầu xem bản thân có ăn mặc chỉnh tề không, hay có gì không ổn không?Chờ cuộc họp kết thúc, hai người đang chuẩn bị rời đi. Họ lại bị phó huyện trưởng mở miệng gọi lại: “Chủ nhiệm Hoàng, đội trưởng Vương, hai người các ông làm việc thật tốt. Nhân tài xuất hiện lớp lớp ở thôn Thạch Kiều.”Hai người vừa nghe lời này. Họ còn tưởng rằng phó huyện trưởng khen Giang Miên Miên.Chủ nhiệm Hoàng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, phó huyện trưởng, đứa nhỏ Miên Miên là nhân tài khó gặp. Lúc này mới mười một tuổi đã giành hạng nhất cuộc thi cấp thành phố. Đứa nhỏ này, tiền đồ không thể lường được.”Phó huyện trưởng vừa nghe là biết bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình.Hắn cười giải thích nói: “Chủ nhiệm Hoàng, tôi không phải nói đến Giang Miên Miên, mà là mẹ của Giang Miên Miên. Cô Tô Uyển Ngọc, nữ đồng chí xuất sắc này, một chút cũng không thua đàn ông. Cô ấy dựa vào năng lực của mình, dùng sức đẩy những nhân tài khác trong trấn rồi vào bộ phận phiên dịch của thành phố. Cô ấy làm cho trấn và huyện của chúng ta giành được ánh hào quang.”“Gì? Tô Uyển Ngọc?” Đội trưởng Vương vừa nghe lời này, không khống chế được cảm xúc, kinh ngạc hỏi lại.Đội trưởng Vương cũng biết mình phản ứng quá lớn. Ông vội vàng che miệng, hơi hơi khom lưng xin lỗi: “Thực xin lỗi, phó huyện trưởng, tôi quá kích động.”“Không có việc gì. Lúc tôi mới vừa biết thì tôi cũng rất kinh ngạc. Mấy năm nay tư tưởng làm việc của đại đội các ông thật tốt. Giang Miên Miên và cha mẹ con bé đều là người biết nỗ lực tiến tới. Hơn nửa, số lượng các bé gái trong thôn các ông đi học cũng là nhiều nhất. Như vậy cũng tốt, chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Chúng ta không thể bỏ qua lực lượng của phụ nữ.”“Vâng, phó huyện trưởng. Ngài nói rất đúng, về sau chúng ta nhất định sẽ tiếp tục tăng mạnh tư tưởng xây dựng. Chúng ta phải tranh thủ làm thôn dân ở đây đều có thể hiểu được chủ tích đã dành nhiều tâm tư để suy nghĩ.” Chủ nhiệm Hoàng vui vẻ tỏ thái độ nói.“Phó huyện trưởng. Chúng ta sẽ tiếp tục nỗ lực, nhất định tranh thủ bồi dưỡng ra càng nhiều nhân tài cho huyện.” Đội trưởng Lâm cũng phụ họa nói.Từ đứa nhỏ Giang Miên Miên này đi học, hai người bọn họ bởi vì sự ưu tú của đứa nhỏ này mà được lãnh đạo trong huyện và trấn khen vài lần. Hai người bọn họ chính là người thứ nhất mượn được ánh hào quang của đứa nhỏ này.Họ tin tưởng không đến mấy năm, chờ thần đồng nhí Giang Miên Miên hoàn toàn trưởng thành. Hai người bọn họ còn có thể nhờ cô mà có được ‘ chiến tích ưu tú ’ để chuyển sang vị trí khác cao hơn.Từ phòng họp đi ra, hai người vui sướng hớn hở trở về thôn Thạch Kiều.Tuy rằng lương thực được gặt xong rồi, nhưng vẫn còn có không ít sống trong đất.Chủ nhiệm Hoàng và đội trưởng Lâm sau khi trở về, đi thẳng đến chỗ đất của nhà họ Giang đang có người làm việc.Vào trong đất, chủ nhiệm Hoàng vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói: “Tới, mọi người dừng việc trên tay. Tôi có một chuyện cực kỳ tốt muốn tuyên bố.”Người trong thôn đúng lúc làm việc mệt mỏi. Hiện tại nghe được chủ nhiệm Hoàng nói có một chuyện cực kỳ tốt. Tất cả nhận được tin đều chạy qua.Ngày thường Trương Quế Hoa thích xem náo nhiệt. Người còn chưa chạy đến đã cao giọng hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng, có chuyện tốt gì?”“Thím Giang, là chuyện tốt của nhà thím.” Hiện tại chủ nhiệm Hoàng nhìn đến bà cụ, thái độ phải gọi là khách khí. Hiển nhiên đã coi bà ta thành bề trên của mình mà đối đãi y hệt.“Chuyện cực kỳ tốt của nhà tôi?" Bà cụ bị chủ nhiệm Hoàng nói không đầu không đuôi lời mà cảm thấy khó hiểu."Đúng vậy. Chuyện cực kỳ cực kỳ tốt!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận