Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 878 - Tiết kiệm nhiên liệu cho quốc gia



Vốn dĩ Úc Thừa sợ cô thấy chán nên mới khuyên, nhưng bây giờ thấy cô từ chối kiên quyết như vậy, đương nhiên là không miễn cưỡng nữa: “Ừ, tùy em, em vui là tốt rồi.”Bọn họ lại đến nhà Hà Bình chơi game một buổi chiều rồi mới ai về nhà nấy.Buổi tối ăn cơm xong, Giang Miên Miên đoán là quạt gió năng lượng mặt trời ở trên lầu cũng đã sạc đầy điện, cô chạy lên lầu, lấy quạt xuống.Úc Thừa thấy Giang Miên Miên bê cái quạt xuống lầu tốn sức như vậy, sợ cô té ngã nên vội vàng bước nhanh đến đón lấy: “Để anh, anh cầm cho.”“Cảm ơn anh Úc.” Giang Miên Miên cười ngọt ngào với cậu.“Em đó, lần sau mang thứ gì to như vậy nhớ phải gọi anh. Chân tay em nhỏ như vậy, bê một cái quạt thôi cũng không thấy được đường nữa, nếu như bị ngã là toang đấy, biết chưa?” Úc Thừa vừa bê quạt xuống dưới vừa lẩm bẩm.“Em biết rồi, anh Úc, lần sau em sẽ cẩn thận.” Giang Miên Miên lè lưỡi, cười hì hì đáp.“Úc Thừa, cháu đang bê cái gì vậy?” Ông Úc đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, thấy hai đứa trẻ vừa nói vừa cười từ trên lầu đi xuống, cười hỏi.“Ông Úc, đây là quạt gió năng lượng mặt trời mà cháu đặc biệt làm cho ông, cháu đã phơi ở trong phòng một ngày rồi. Lát nữa ông xem thử xem sức gió của nó thế nào nhé.”Úc Thừa nghe cô nói là làm cho ông cụ liền trực tiếp bê đến phòng khách, đặt bên cạnh ti vi.Giang Miên Miên cũng đi theo, bật công tắc lên. Rất nhanh sau đó, gió mát đã thổi ra.“Ừ, mát thật đấy, đây là năng lượng mặt trời à?” Ông Úc đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi tới, chắp tay sau lưng quan sát cẩn thận.“Vâng. Ông Úc nhìn này, đây là bình ắc-quy năng lượng mặt trời, không cần cắm điện chỉ cần phơi nắng là quạt có thể quay rồi.” Giang Miên Miên vui vẻ giải thích.“Đây đúng là một thứ tốt, không ngờ rằng ông lại là người sử dụng kỹ thuật điện mặt trời sớm nhất, sau này nếu như kỹ thuật năng lượng mặt trời có thể sử dụng phổ biến cho ngàn vạn người dân thì có thể tiết kiệm rất nhiều nhiên liệu cho quốc gia của chúng ta rồi. Miên Miên, cảm ơn món quà của cháu, ông rất thích.” Ông Úc đưa tay nhẹ nhàng sờ lên quạt gió, vui vẻ nói.“Ông Úc, ông khách sáo rồi, ông thích là tốt rồi ạ.” Là người tặng quà, không có chuyện gì đáng vui mừng hơn là người nhận quà thích món quà do mình tặng.Đến đêm trước khi đi ngủ, Giang Miên Miên thấy vật liệu mà chủ nhiệm Trương mang đến vẫn còn một ít, liền nghĩ đến việc làm mũ che nắng cho người nhà.Dù sao cha cô cũng thường xuyên đi đến Hải Thành làm ăn. Thời tiết ở bên đó cũng không thua kém gì thủ đô. Có một chiếc mũ che nắng thì sẽ bớt được không ít chuyện.Ông bà nội của cô cũng phải ra đồng làm việc, làm việc suốt cả ngày dưới thời tiết nóng như đổ lửa, mỗi lần bọn họ quay về, quần áo trên người cũng có thể vắt ra nước được rồi. Có mũ che nắng, bọn họ cũng đỡ phải chịu khổ hơn một chút.Ngày hôm sau, nhân lúc không có việc gì làm, Giang Miên Miên Miên lại làm thêm vài chiếc mũ.Chiếc mũ cuối cùng không đủ vật liệu, vật liệu làm tấm pin năng lượng mặt trời cũng không đủ. Cô lại đi tìm Úc Thừa để cậu mua giúp mình một chút mới làm thêm được vài chiếc mũ nữa.Hôm nay Giang Miên Miên, Úc Thừa vừa mới tiễn mấy người Đường Lâm đi. Sau khi quay lại chưa được bao lâu, điện thoại trong phòng đã vang lên.Úc Thừa qua đó nói vài câu, sau đó gọi Giang Miên Miên qua: “Miên Miên, là điện thoại của chú Giang.”“Em đến đây.” Giang Miên Miên vừa nghe cha mình gọi đến, lập tức vui vẻ chạy qua.“Alo, cha ạ, sao cha lại nghĩ đến việc gọi cho con rồi? Có phải nhớ con rồi không?” Giang Miên Miên cười hì hì.“Đương nhiên rồi, cha nhớ con đến mức gầy đi mấy cân rồi đấy.” Giọng nói của Giang Trường Hải vừa nghiêm túc vừa khoa trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận