Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 250. Nhiễm hơi thần đồng

Ăn cơm xong cả nhà họ Giang ngồi xoa bụng trên ghế, không ai muốn đứng dậy rửa bát.
Trương Quế Hoa thấy dâu cả không biết ý, xụ mặt sai việc: “Dâu cả dọn bàn rửa bát đi.”
“Vâng mẹ.”
Tô Uyển Ngọc vâng ngay lập tức nhưng đang than trong lòng.
Ôi, hai thím về nhà ngoại chẳng có gì vui, không còn ai làm việc nhà.
My mà Giang Miên Miên rất tích cực tự biết dọn bàn cùng mẹ.
Giang Trường Hải lại càng không nỡ để vợ rửa bát một mình nên cũng đi rửa cùng vợ.
Nếu là trước đây, Trương Quế Hoa mà thấy cái kiểu “sợ vợ” của Giang Trường Hải là đã chửi bới vì không dạy nổi con.
Đàn ông gì mà không có tiền đồ, để vợ ngồi lên đầu không đáng mặt đàn ông, bà ta sẽ chửi bới rất khó nghe.
Nhưng mấy năm trở lại đây bà cũng quen rồi, hôm nay còn tâm trạng tốt nên chỉ coi như không nhìn thấy, không quan tâm hai vợ chồng nhà nó.
Được hôm mặt trời ló dạng trong mùa đông, Giang Miên Miên thấy có nắng vàng liền cầm sách phơi nắng lười biếng trong sân.
“Tam Nha đọc sách vất vả quá, bà nội pha cho Tam Nha cốc nước đường đỏ đây, uống xong rồi lại đọc nhé.” Trương Quế Hoa mang nước đường đến.
“Dạ, cháu cảm ơn bà nội.”
Giang Miên Miên gãi đầu, không thể không biết ngại mà nói cho bà nội biết cô cầm sách ra đây chỉ để che ánh nắng mặt trời chói mắt.
Bà nội pha nước đường đỏ cho riêng cô, cô đành phải cầm sách học thuộc lòng văn thơ.
Đang học thuộc lòng đột nhiên Giang Miên Miên nghe thấy tiếng dồn dập ở cửa, cô ngẩng lên xem thì thấy một nhóm người đi vào.
“Ôi chị cả, đây là bé thần đồng mà chị nói à? Cô bé xinh xắn lại còn trắng trẻo nữa, trông thông minh thật.”
Một người phụ nữ mà Giang Miên Miên không quen dắt theo cậu con trai đen nhẻm nhìn cô từ trên xuống dưới.
Một thím cùng thôn cười ha ha: “Chị không lừa em mà, con bé thông minh lắm, biết phụ giúp cha mẹ việc nhà, chưa đi học đã biết đọc rất nhiều thơ cổ.”
Trông vẻ mặt hãnh diện của thím cùng thôn, tưởng đâu Giang Miên Miên là con gái của bà ta.
“Ấy đến rồi đó à, mau vào nhà ngồi đi.”
Trương Quế Hoa nghe thấy tiếng động chạy vội ra đón khách, sau đó sai Tô Uyển Ngọc pha mấy ấm trà.
Một bà trong thông cười giải thích: “Chị Trương đừng khách sáo, bọn em chỉ qua thăm Tam Nha, muốn cho con cháu trong nhà nhiễm hơi thần đồng thôi.”
Những người ghé chơi nhà họ Giang đều là người trong thôn, trong lúc trò chuyện với người thân ở xa về quê ăn Tết đã nhắc đến bé thần đồng nhà họ Giang.
Những người về quê ăn Tết nghe vậy đều muốn đưa con đến nhiễm hơi thần đồng.
Trương Quế Hoa nghe vậy cong môi cười tươi rói rói: “Đã qua nhà kiểu gì cũng phải uống chén trà rồi hẵng về chứ.”
Mời mọi người vào nhà lại đổ cả lạc và hạt hướng dương mời khách, thậm chí Trương Quế Hoa còn cho mỗi đứa trẻ con một cái kẹo cân.
Những người lớn tươi cười, cảm thấy nhà họ Giang hào sảng quá chịu chiêu đãi cả bọn trẻ, những lời khen nịnh không ngừng được tuôn ra.
“Chị Trương có phúc quá, có cô cháu gái vừa ngon vừa học giỏi, cuộc sống an nhàn đang chờ chị kia rồi.”
“Đúng rồi, nhỏ vậy đã kiếm được tiền cho gia đình, nay mai lớn lên thì còn mang về bao nhiêu đây.”
Nghe mọi người thi nhau khen Giang Miên Miên lại còn liên tục nịnh mình, Trương Quế Hoa được lâng lâng sắp không phân biệt được đông tây nam bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận