Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 276. Cặp sách bám đầy bụi bẩn

“Lên lớp hai à? Cũng được.” Mặc dù Trương Quế Hoa hơi thất vọng, nhưng có thể bớt học phí một năm bà ta cũng rất vui vẻ.
Giang Đại Sơn cũng gật đầu, cổ vũ nói: “Chiêu Đệ, đừng nản chí, thời gian đúng là có hơi gấp gáp, lúc đến trường học rồi cháu nhớ chăm chỉ đọc sách, đợi đến lúc kiểm tra cũng nhớ giống như chị ba cháu giành hạng nhất, lấy học bổng về nhà.
“Vâng, cháu biết rồi ạ, ông nội, bà nội, cháu nhất định sẽ thi được hạng nhất.” Chiêu Đệ nắm chặt tay, vẻ mặt kiên định tự tin đảm bảo.
Cô ta thật sự không cảm thấy mình không thông minh bằng Giang Miên Miên, nếu cũng cho cô ta hai tháng thì chắc chắn cô ta cũng có thể học xong sách giáo khoa lớp ba.
Chiêu Đệ đi ra khỏi phòng chính, vừa mới về phòng đã thấy mẹ cô ta đang ngồi trên giường, chuẩn bị sách vở và cặp sách để ngày mai cô ta dùng khi đi học.
Triệu Tiểu Quyên thấy con gái trở lại, mỉm cười khoát tay nói: “Chiêu Đệ trở lại rồi à, đến đây, con tới xem một chút ngày mai đi học còn cần mang thêm cái gì không, đừng để quên gì đó.”
Chiêu Đệ nhìn lướt qua nói: “Không có, đều đủ rồi ạ.”
“Ngày mai đi học con mang bộ quần áo này nhé, mẹ đã giặt sạch sẽ rồi. Đi học cần phải chăm chỉ nghe thầy giáo giảng bài, đừng gây xích mích với bạn học, nếu có người bắt nạt con thì hãy đi tìm thầy giáo, ngoan ngoan nghe lời thầy.” Triệu Tiểu Quyên không yên lòng mà dặn dò.
“Con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi.” Chiêu Đệ cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn thoáng qua chiếc cặp sách mà bà dùng quần áo cũ sửa lại may thành cho cô ta.
Bám đầy bụi bặm, không đẹp đẽ chút nào.
Cô ta hơi méo miệng, có chút xem thường cái cặp sách này.
Nhưng cô ta biết rằng, mẹ cô ta vì để làm chiếc cặp sách này cho cô ta phải thức tận hai đêm liền mới làm xong, cho dù không thích cô ta cũng không nói ra, sợ mẹ cô ta buồn.
Nhị Nha một bên nhìn chằm chằm chiếc cặp sách kia, trong mắt tràn đầy hâm mộ và khát vọng.
Nhưng cô bé biết điều kiện trong nhà không cho phép, cực kỳ hiểu chuyện nhẫn nhịn khát vọng trong lòng không nói ra nữa chữ.
Sáng ngày hôm sau, Chiêu Đệ mặc bộ quần áo cũ mà Giang Miên Miên cho cô ta, chỉnh sửa bề ngoài cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
Ngày đầu tiên đi học cô phải lưu lại ấn tượng thật tốt trong mắt thầy cô.
Nhìn thấy Giang Miên Miên ra ngoài, cô ta vui vẻ hớn hở chạy qua nắm tay cô: “Chị ba, chúng ta cùng nhau đi học đi.”
“Hả? Ừm, được đó.”
Trong nháy mắt cơ thể Giang Miên Miên cứng ngắc lại, kể từ sau khi biết Chiêu Đệ là người trọng sinh, cô không có cách nào thân mật đối với cô ta như lúc trước nữa.
Một giây sau, Chiêu Đệ cũng chủ động thả tay cô ra.
Bởi vì sự khác biệt giữa hai cánh tay thực sự là rất lớn!
Bởi vì luôn không được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, đôi tay của Chiêu Đệ không chỉ gầy gò đen nhẻm, mà cả bàn tay cũng toàn vết nứt nẻ khó nhìn.
Mà tay của Giang Miên Miên lại vừa mềm vừa trắng, vừa nắm đã thấy vừa mềm vừa đầy thịt múp míp.
Lại nhìn thêm mặt của cô, cũng toàn thịt múp míp trắng trắng mềm mềm.
Mặt của Chiêu Đệ lại gầy gò xám xịt, vốn dĩ đã không xinh đẹp đáng yêu, đứng một chỗ với Giang Miên Miên càng nổi bật cái xấu hơn.
Sau khi nhận ra điểm này, Chiêu Đệ vội vàng buông tay Giang Miên Miên ra, chủ động kéo ra khoảng cách với cô.
Cô ta cắn môi đè xuống ghen tỵ trong mắt, trong lòng tự an ủi mình, đợi sau này không làm việc nữa thì chắc chắn cô ta cũng có thể trưởng thành vừa xinh đẹp vừa trắng.
Việc này khiến Giang Miên Miên nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Đi thôi.”
Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Giang Trường Hải, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Chiêu Đệ nói: “Bác cả, chị ba, chờ cha cháu một lát, cha cháu lập tức đến ngay.”
Vừa mới nói xong Giang Trường Hà đã từ trong nhà vội vàng đi ra: “Em tới rồi, em tới rồi.”
Trên đầu ông còn dính lại chút nước, là vì muốn đưa Chiêu Đệ đi học mới đặc biệt cố ý đi rửa.
Ông gãi nhẹ đầu tóc nói với Giang Trường Hải: “Anh cả, em đưa Chiêu Đệ đi báo danh, chúng ta cùng đi nhé.”
“Được đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận