Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 406. Đặt trước

Cậu của cậu thích đọc sách nên dùng dầu hỏa hoang phí lắm.
Sau khi mua hai túi đồ đầy ắp mới chịu rời khỏi cung tiêu xã.
“Úc Thừa, cháu đưa dì một túi đi.” Tô Uyển Ngọc nhìn hai tay Úc Thừa đều phải xách đồ, bà đưa tay ra bảo.
“Không cần đâu dì Uyển, hai túi này cũng không nhiều lắm, cháu tự xách được mà.”
“Được, vậy nếu có mệt thì nói dì nhé, dì sẽ xách giùm.” Tô Uyển Ngọc sợ Úc Thừa mệt.
“Cháu biết rồi ạ.” Úc Thừa biết Tô Uyển Ngọc quan tâm mình, nhưng mấy thứ này thật sự chẳng nhằm nhò gì với cậu.
Tô Uyển Ngọc nhìn con gái mình đang ăn kem, thế là vội đi tới. Bà thầm nghĩ Úc Thừa chiều Miên Miên quá, mua đồ cho cậu mình mà còn không quên mua kem cho con bé.
Ba người mới đi tới đầu hẻm thì thấy một chiếc xe Jeep đậu ngoài cửa nhà. Giang Miên Miên thấy thì quay đầu lại hỏi: “Anh Úc, chiếc xe Jeep kia tới đón anh hả?”
Trên trấn Giang Miên Miên cũng có hai chiếc xe Jeep, nhưng chiếc tới đón Úc Thừa này không phải xe trên trấn. Xe này là ông cụ cố ý đi mượn trong huyện để tránh hiềm nghi.
“Đúng, là tới đón anh.” Úc Thừa nhìn thoáng qua biển số xe rồi gật đầu.
“Vậy chúng ta mau về thôi, chẳng biết người ta đã phải chờ bao lâu nữa.” Tô Uyển Ngọc nhanh chóng nói.
Ba người đi tới cửa xe. Người ngồi trong xe Jeep thấy Úc Thừa đã về, vội vàng xuống xe giúp xách đồ.
“Không cần đâu.”
Úc Thừa khẽ từ chối rồi nói với mẹ con Giang Miên Miên: “Đây là chú Mạnh đi với cháu ở nông trường.”
“Cháu chào chú Mạnh.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào anh Mạnh.” Tô Uyển Ngọc thấy đối phương có vẻ lớn tuổi hơn mình, khách sáo chào một tiếng.
“Ài, chào mọi người.” Chú Mạnh cũng khách sáo gật đầu với hai người.
“Chú Mạnh, chú đợi cháu chút. Cháu vào nhà lấy đồ rồi chúng ta đi.”
Úc Thừa nói rồi vội vàng chạy vào nhà lấy túi xách và thịt hâm do Tô Uyển Ngọc làm ra, nói với hai người: “Dì Uyển, Miên Miên, không còn sớm nữa, cháu đi trước ạ.”
“Được, đi đường cẩn thận nhé.” Tô Uyển Ngọc dặn dò.
“Hẹn gặp lại nha anh Úc, chú Mạnh.” Giang Miên Miên dùng sức quơ quơ cánh tay nhỏ chào tạm biệt hai người.
“Hẹn gặp lại.” Úc Thừa hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay đáp lại cô.
Tô Uyển Ngọc đứng ở cổng với Giang Miên Miên, cả hai nhìn theo chiếc xe Jeep dần đi xa.
Chờ cho Úc Thừa đi hẳn rồi, Giang Miên Miên mới đánh một cái ngáp, buồn ngủ bảo: “Mẹ, con buồn ngủ, muốn về phòng ngủ một giấc.”
“Được, con đi ngủ đi, mẹ phải dọn phòng bếp đã.” Tô Uyển Ngọc rầu rĩ nói.
Sáng sớm hôm nay Giang Miên Miên quậy mãi tới trưa, vừa nãy còn tới cung tiêu xã dạo một vòng lớn. Vì vậy bây giờ về nhà mở mắt còn chẳng nổi.
Hồi giữa trưa cô có ngủ nửa tiếng, cái này đã thành thói quen rồi. Sau nửa tiếng, chẳng cần người lớn gọi cô cũng tự tỉnh.
Sau khi ngủ dậy, đang định làm bài tập thì Vương Lợi và Lý Lan tới.
“Ấy, Giang Miên Miên, Úc đại ca đâu?” Vương Lợi vừa vào nhà đã nhìn xung quanh, không thấy Úc Thừa mới tò mò hỏi.
Lý Lan cũng nhìn qua Giang Miên Miên chờ cô trả lời. Cô bé cũng muốn biết anh đẹp trai kia đi đâu rồi.
“Anh ấy có chút việc phải làm, mai sẽ về thôi. Chúng ta mau làm bài tập đi.” Giang Miên Miên giải thích qua loa.
Biết Úc Thừa sẽ trở lại, Vương Lợi và Lý Lan cũng không hỏi nữa mà yên tâm làm bài tập.
Buổi chiều hôm ấy sau khi tan làm, Giang Trường Hải tới cửa hàng đặt trước thịt heo phải dùng cho tiệc mừng thọ hôm thứ năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận