Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 339. Dọn nhà mới 1

Bên này Giang Trường Hải vừa dỗ mẹ vui xong quay đầu liền thấy cha mình bước ra: “Cha cũng uống chút nước mật ong đi, tốt cho sức khỏe.”
“Ừ.”
Giang Đại Sơn sau khi liếc nhìn Giang Trường Hải thì nói với mọi người: “Ngày mai cả gia đình chúng ta xin thôn nghỉ nửa ngày, cả nhà thằng cả sắp vào thành phố ở, chúng ta giúp họ dọn đồ.”
Đã qua giai đoạn bận rộn khi mới sang xuân, gần đây công việc trong thôn cũng ít, người nhà họ Giang nghỉ phép cũng dễ.
“Biết rồi, cha.” Giang Trường Hà và Giang Trường Đào đều gật đầu.
Kì thực Giang Đại Sơn chịu thỏa hiệp, họ không hề bất ngờ chút nào.
Dù sao anh cả mua nhà ở trong trấn, sau này sẽ là người thành phố rồi, việc này xảy ra ở nhà ai thì cũng là chuyện tốt đáng để mở tiệc ăn mừng.
Tuy là đêm qua làm ầm chuyện lên không hay ho gì, nhưng cha mẹ dẫu sao cũng mong con cái tốt, việc này dù đổi lại là họ thì họ cũng sẽ đồng ý.
Kết cục đã định rồi nên Trương Quế Hoa biết có giận dỗi cũng không có ích gì, cũng chấp nhận lấy sự thật này.
Và một khi chấp nhận xong bà ta lại bắt đầu lo lắng: “Thằng cả, nhà trong thành phố của các con còn thiếu gì? Cái gì trong nhà chúng ta có thì cứ lấy trong nhà, đồ trong thành phố đắt chết đi được, đừng tốn tiền oan uổng.”
Giang Trường Hải nghe những lời này liền lập tức nói: “Mẹ, con biết là mẹ thương con nhất, nhà mới còn thiếu ki hốt rác, chiếu, cái sàng, chổi quét nhà, những thứ này.”
Cách thốt ra câu nói ấy của Giang Trường Hải giống như thể đã đợi câu nói của mẹ mình từ sớm.
Thực sự thì những món đồ mà khi nãy Giang Trường Hải vừa nói đều có thể dùng tre trong nhà mình làm thành được, hơn nữa không ít người nông thôn cũng có bán, rất rẻ.
Ông lấy những thứ này chỉ vì muốn dỗ bà cụ vui, cái cảm giác được con cái cần đến sẽ khiến cha mẹ cảm thấy vững tâm.
Quả nhiên, nghe xong sắc mặt Trương Quế Hoa càng tốt hơn khi nãy.
“Vậy thì đơn giản, những thứ này giao cho mẹ, hôm nay đúng lúc trong thôn được nghỉ, không cần phải làm việc, một lúc nữa mẹ ăn xong cơm sẽ cùng em trai con ra sau núi đốn cây tre.”
Vừa đúng lúc sáng hôm nay không có việc cần làm.
“Được thôi, những đồ mẹ làm vừa tiện nhẹ vừa dùng bền, tốt hơn mua bên ngoài nhiều.” Giang Trường Hải thuận tiện nịnh nọt một câu.
Còn hai người em trai vốn dĩ chưa có cơ hội mở miệng đã bị mẹ sắp xếp công việc rồi, chỉ đành cam chịu ra sức giúp đỡ.
Hết cách rồi, ai bảo anh cả biết nói chuyện, có thể dỗ cho mẹ vui chứ.
Do đó vừa ăn xong cơm, Trương Quế Hoa đã dẫn theo phòng hai phòng ba ra sau núi chặt tre.
Trong lúc người nhà họ Giang kéo tre về nhà, người trong thôn thấy liền hỏi bâng quơ: “Thím Quế Hoa, mọi người chặt nhiều tre vậy làm gì thế?”
Trương Quế Hoa chính là đang đợi người khác chủ động hỏi, liền vội nói: “Ôi, không phải là Trường Hải kiếm được tiền mua căn nhà lớn ở trong trấn sao, ngày mai cả gia đình nó dọn lên trấn sống rồi, tôi làm cho chúng nó một chút đồ, không cần phải ra ngoài mua.”
“Hả? Trường Hải mua nhà ở trong thành phố rồi? Đây là chuyện khi nào vậy, sao tôi không nghe tin tức gì?” Người trong thôn kinh ngạc hỏi.
Sở dĩ người trong thôn lại hỏi như vậy là bởi vì thường ngày ở thôn họ gà mái nhà ai đẻ được trứng hai lòng đỏ thì chẳng cần đến một ngày là cả thôn đều biết hết.
Nhưng giờ Giang Trường Hải mua nhà trong thành phố chuyện lớn như vậy mà họ lại không nghe nói gì, quả thực là chuyện quá khó tin.
Nhưng cũng hết cách, người nông thôn họ trừ phi cần thiết nếu không sẽ không vào thành phố, đối với tin tức trong thành đương nhiên sẽ không nhạy bén.
Trong lòng Trương Quế Hoa thầm nói đừng nói các người không biết tin này, ngay cả mẹ ruột của nó như tôi đây cũng chỉ vừa mới biết ngày hôm qua thôi.
Nhưng bà ta là người giữ sĩ diện như vậy nên sẽ không nói ra những lời này để người khác xem thường mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận