Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 929 - Trời cao sao mà tha cho ai



Nghĩ tới đây cô ta thật sự muốn cười to ba tiếng.Ha ha, đúng là thiên đạo luân hồi ghê, ông trời sao mà tha cho ai được!Lần trước tụi tao bỏ mặt mũi cầu xin tụi bây đừng có tố cáo với ông cụ, mà tụi bây không chịu, bây giờ cứ thế lại vào tay tao rồi!Muốn thuận lợi thuyên chuyển công tác à? Hứ, không có cửa đâu, cửa chuồng chó cũng không có!Tôi mà để cho bà nhậm chức thì tên Tề Cảnh của tôi sẽ viết ngược lại.Mặc dù cô ta chửi kháy trong lòng nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười với bọn họ, giả vờ làm ra dáng vẻ một cô gái ngoan ngoãn.Lần này mặc dù Tề Cảnh không mang kính râm nhưng mà bây giờ trí nhớ của Giang Miên Miên có nói là gặp qua sẽ không quên được cũng không ngoa, ngay từ khi cô ở đây thì cô đã nhận ra cô gái sau lưng chủ nhiệm Tề, chính là người phụ nữ sính ngoại mà trước kia từng có đụng chạm với cô.Cô thấy đối phương trừ có một chốc cô ta làm vẻ mặt bất thiện ra thì cũng không có ý muốn nổi cáu tại đây, cô cũng không có lộ ra vẻ mặt gì khác thường.Chủ nhiệm Tề nói với Tô Uyển Ngọc một hồi, thấy nhân viên phục vụ đem thức ăn ra, ông ta cười nói: “Tiểu Tô, thức ăn của bọn cô cũng lên rồi, đi ăn cơm đi.”“Ôi trời, được, chủ nhiệm Tề, vậy tụi tôi đi trước.” Tô Uyển Ngọc nói xong, vui vẻ nắm tay con gái mình, đi tới chỗ ngồi.Chủ nhiệm Tề và Tề Cảnh sau khi ăn cơm xong, hai chú cháu khoan thai, chậm rãi mà đi tới chính quyền thành phố.“Tiểu Cảnh, biểu hiện gần đâu của cháu không tốt lắm, công việc của cháu, cháu phải tự làm, được có ỷ vào quan hệ của gia định, khi dễ đồng nghiệp trong đơn vị, nếu cháu còn như vậy, thì chú sẽ trừ lương của cháu.” Chủ nhiệm Tề làm mặt nghiêm mà khiển trách.Tề Cảnh vừa nghe lời này, của biết đồng nghiệp trong ban cô ta lại đi cáo trạng, mặc dù trong lòng cô đang mắng đồng nghiệp, nhưng mà trên mặt lại cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Chú hai, cái này thật sự là hiểu lầm, ngày hôm đó cháu có việc gấp, nên nhờ bọn họ làm giúp cháu một chút, chỉ có một lần đó thôi, sau đó công việc đều là tự cháu làm.”Nếu là Tề Cảnh trước kia thì cô ta chẳng có sợ chú Hai trừ lương đâu, mấy chục đồng mà chính quyền thành phố trả kia còn không đủ cho cô ta mua một bộ quần áo, nhưng mà bây giờ cô ta đã bị ông cụ cắt tiền tiêu vặt, mà cô ta thì luôn tiêu tiền phung phí, nên không có tích góp.Cha mẹ cô ta lại vì lời của ông cụ mà không dám tiếp viện cho cô ta, bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào mấy chục đồng mỗi tháng kia để ăn cơm thôi.Chủ nhiệm Tề nghe thấy lời này ngược lại cũng không nói gì, dù sau trước mặt ông ta, cháu gái ông ta luôn thể hiện rất biết điều và đúng mực, lần này có thể thật sự là hiểu lầm đi.Tề Cảnh thấy chú Hai không truy cứu chuyện này, trong lòng như sống lại.Nghĩ tới một nhà Giang Miên Miên mới vừa rồi, cô ta chớp mắt, giả vờ đầy do dự nói: “Chú hai, có một chuyện, cháu không biết nên nói với chú không.”“Muốn nói thì cứ nói.” Chủ nhiệm Tề chẳng có thời gian để đối phó với trò lừa bịp con nít này của cô ta, nếu mà cô ta thật sự không muốn nói thì đã không hỏi ra lời này.Tề Cảnh sau khi tự hỏi mà bị bẽ mặt, lúng túng cười nói: “Chú hai, một nhà tụi mình gặp ở tiệm cơm Quốc Doanh mới vừa rồi, nhân phẩm không được tốt lắm.”“Hả? Cháu biết bọn họ?” Chủ nhiệm Tề có chút kinh ngạc.Ông ta cảm thấy mắt nhìn người của ông ta vẫn luôn chính xác, ấn tượng của ông ta về một nhà ba người mới vừa rồi cũng không tệ, sao mà cháu gái ông ta lại nói nhân phẩm bọn họ không tốt chứ?“Cháu không có biết bọn họ, nhưng mà khi mà cháu chơi trong vườn thú, cháu thấy một nhà ba người họ đến chơi, lúc ấy thì cháu ở phía sau bọn họ, chú hai à, chú không biết đâu, người đi từ trong trấn ra ngoài thật đúng là không có tố chất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận