Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 740 - Sống rất khổ



Hơn nữa, đúng là không hổ danh người đến từ thành phố, cho dù là cách ăn mặc hay cách nói chuyện đều không giống với người ở chỗ này của bọn họ.Khó trách khi Tô Uyển Ngọc mới bị điều xuống dưới, dáng vẻ nũng nịu yểu điệu như một đại tiểu thư vậy. Hóa ra đúng thực là xuất thân từ nhà giàu có.Trước đây bà ta đúng là nghĩ oan, hiểu lầm đối phương.“Không phải là lần đầu tiên chúng tôi đến sao, đều là điều nên làm thôi.” Bác cả Tô khách sáo nói.Triệu Tiểu Quyên thấy có khách đến nhà, hết sức cần mẫn rót vài cốc nước đem vào cho người nhà họ Tô.Bác cả Tô và bác gái Tô thấy nhà họ Giang ở trong căn nhà đất cũ kỹ như vậy, nghĩ đến trước đây Tô Uyển Ngọc đã ở nơi này mười năm, trong lòng vô cùng áy náy và đau lòng.Mặc dù bây giờ bọn họ thấy Tô Uyển Ngọc sống rất tốt, nhưng những năm đầu tiên đó chắc chắn là sống rất cơ cực.Ngay cả Tô Uyển Đình nghĩ đến những khổ cực trước đây em gái phải chịu trong thôn, cũng có chút đau lòng cho cô em gái được nuông chiều từ bé này.“Chú Tô này, mọi người đi từ Hải Thành đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, ở đây thêm vài ngày nữa đi, đi dạo một chút. Thôn Thạch Kiều chúng tôi mặc dù không sánh bằng Hải Thành các chú, nhưng cũng là nơi sơn thủy hữu tình.” Giang Đại Sơn nhiệt tình giới thiệu.“Không được đâu anh Giang, lần này chúng tôi chỉ ở lại vài ngày. Thấy Uyển Ngọc sống tốt chúng tôi cũng yên tâm rồi. Đơn vị của tôi ở bên Hải Thành cũng sắp phải đi làm rồi, không thể ở lâu được nữa.” Bác cả Tô từ chối.“Thế thì không đúng dịp rồi, nếu không hai anh em chúng ta còn có thể ra bờ sông câu cá một chút.” Giang Đại Sơn vừa nghe đến bọn họ phải về ngay, có chút tiếc nuối.“Lần sau đi anh, lần sau chúng tôi đến sẽ ở nhiều hơn vài ngày.” Bác cả Tô nói.Mấy người đàn ông ở trong phòng nói chuyện phiếm, những người phụ nữ còn lại ở trong nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.Chiêu Đệ nhân lúc không có người chú ý, len lén trốn vào sau cửa nhìn vào trong phòng, muốn xem thử những người kiếp trước chưa từng nghe nói này, sao kiếp này lại xuất hiện ở trong nhà mình.Có điều cô ta nhìn một lúc lâu, nhận ra bọn họ ngoại trừ ăn mặc đẹp một chút, trắng trẻo một chút, trông trẻ hơn bà nội một chút thì cũng không gì đặc biệt hơn nữa.Trong lòng Chiêu Đệ đang có chút ghen tị, liền phát hiện ra Giang Miên Miên đang nhìn thẳng về phía mình qua cửa sổ, không hề che giấu sự chán ghét và lạnh lùng trong ánh mắt.Cô ta hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy về nhà bếp làm việc, không dám nghe lén nữa.Trong nhà bếp có nhiều người nấu cơm, không tới một giờ, một bàn cơm trưa phong phú đã được chuẩn bị xong.Giang Đại Sơn cố ý lấy rượu ngon mà Giang Trường Hải mua cho ông ta lúc Tết ra, uống với bác cả Tô.Ăn cơm ở nhà họ Giang xong, người nhà họ Tô ngồi thêm một lúc liền đứng dậy chuẩn bị quay về.“Chú Tô, em dâu, đừng đi vội. Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, ngồi thêm một lúc nữa đi.” Trương Quế Hoa nhiệt tình giữ lại.“Không được đâu chị, lát nữa chúng tôi quay về còn phải mua vé tàu hỏa ngày mai nữa. Đợi lần sau có cơ hội chúng tôi sẽ lại đến thăm mọi người.” Bác gái Tô giải thích.“Thôi được. Trường Hải, lát nữa lúc các con trở về đi xe chậm một chút thôi nhé.” Trương Quế Hoa dặn dò.“Vâng, con biết rồi mẹ, mẹ yên tâm đi.” Giang Trường Hải tùy tiện đáp.Đợi đến khi về đến thị trấn, Giang Trường Hải và bác cả Tô đi đến trạm tàu hỏa mua vé tàu hỏa ngày mai trước.Sau đó Giang Trường Hải lại đến hợp tác xã mua bán mua rất nhiều thức ăn, để bọn họ mang lên tàu hỏa ăn.Đến tối ăn cơm xong, mấy người Giang Trường Hải cũng ở trong phòng xem ti vi.Tô Uyển Ngọc bưng hoa quả đi ra nhưng không thấy bác cả của mình. Bà tò mò đi tìm một vòng, cuối cùng phát hiện ra ông ấy ở phía sau đống cỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận