Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 255. Tới nhà ông Trương

“Thật ạ! Bà ơi, ông tiên ông ấy nói mai bà hẵng đi, hôm nay đi sẽ có chuyện đó.” Chiêu Đệ vẫn cực kỳ kiên quyết.
Giang Trường Hải đứng bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện, bỗng nhiên phụ họa: “Mẹ, bà ngoại cũng nhiều người, thiếu mình mẹ có sao đâu. Hơn nữa mới mưa nên đường toàn bùn nhão nhoét, chắc chắn không dễ đi, mẹ lớn tuổi rồi, đi ngã đấy.”
Chiêu Đệ nghe vậy, trong lòng âm thầm mừng rỡ, xem ra ngay cả bác cả thông minh nhất nhà cũng tin rằng cô ta có thần tiên phù hộ rồi.
Mà Trương Quế Hoa cảm thấy con trai nói vậy cũng đúng, liền khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy thì ngày mai lại đi đi, sáng sớm ngày mai.”
Cùng lắm thì bà ta mang thêm một hộp bánh quy óc chó cho cha mẹ, coi như bồi thường vậy.
Thế là rạng sáng ngày hôm sau, hai ông bà dắt theo ba đứa cháu cả nam cả nữ, còn mang hai hộp bánh cao cấp và một hộp kẹo sữa thỏ trắng về nhà ngoại.
Đường núi đúng là khó đi thật, hai cậu nhóc đi đến mệt lả người.
Giang Miên Miên mặc quần áo mới, chân đi giày mới. Trương Quế Hoa nhìn cô đi qua mấy vũng bùn và vũng nước đọng trên đường mà nhíu mày.
Con bé này đang mặc bông vải giày dép mới đấy!
Thế là bà ta phải nói với Giang Đại Sơn: “Ông nó à, đường này khó đi quá, ông cõng Tam Nha đi, đừng để quần áo con bé bị bẩn.”
“Lại đây Tam Nha, để ông cõng cháu nào.” Giang Đại Sơn ngồi xổm để Giang Miên Miên trèo lên.
Giang Miên Miên cũng không khách sáo trèo lên luôn, vừa nãy cô suýt nữa bị ngã đấy.
Đường không dễ đi, họ phải đi khoảng bốn tiếng mới đến được nhà ông Trương.
Mới vào sân, thấy bà cụ tay xách nách mang đầy quả cáp, người nhà họ Trương liền nhiệt tình tiếp đón: “Em ba, cuối cùng cũng tới rồi. Bọn chị còn đang trông ngóng nhìn ra đường, lo các em không tới kịp giờ cơm trưa đấy.”
Thấy người nhà mẹ đẻ đều đang nhìn chằm chằm vào đồ trong tay mình, Trương Quế Hoa hếch cằm lên nói: “Cha mẹ, đây là chút tâm ý của con gái đây ạ. Một bình sữa mạch nha, một hộp bánh quy óc chó với kẹo sữa hiệu thỏ trắng.”
“Quế Hoa à, sao mua nhiều đồ tốt thế, chắc là tốn nhiều tiền lắm phải không?” Khuôn mặt chị dâu cả nhà họ Trương tươi như hoa, toàn là đồ nông dân bình thường không dám mua thôi đó.
Cha mẹ chồng ở với nhà cả bọn họ, chờ họ hàng về hết thì chẳng phải nhiều đồ ngon như thế đều về tay bà ta cả à.
“Ôi, tốn tiền gì chứ, toàn là chủ nhiệm xưởng quần áo trên huyện tặng nhà em với đồ thủ đô gửi tới đấy chứ. Trong nhà còn nhiều lắm chị, ăn không hết luôn mà.” Bề ngoài thì Trương Quế Hoa khiêm tốn thế, nhưng thật ra là ưỡn eo cao tới thẳng tắp luôn rồi kia.
Quả nhiên, mấy người nhà mẹ đẻ đều bị lời của bà làm cho khiếp sợ: “Cái gì? Chủ nhiệm xưởng quần áo? Còn có thủ đô gửi tới? Sao họ lại tặng quà cho nhà em?”
“Còn không phải là do Trường Hải hăng hái làm việc nghĩa, thấy có đứa bé rớt xuống sông băng, không nói hai lời liền nhảy xuống vớt cậu nhóc lên. Nhà cậu nhóc đó biết tin thì mang theo một đống đồ để cảm ơn chúng em. Sau khi về thủ đô rồi, cậu nhóc đó vẫn ghi nhớ công ơn, cố ý gửi rất nhiều đồ từ thủ đô, nào là ăn, mặc, chơi, có đủ cả.”
Trương Quế Hoa vẫn ra vẻ bình tĩnh kể chuyện, nhưng không giấu được vẻ khoe khoang đắc ý trên mặt.
Người nhà họ Trương nghe bà ta nói thì cũng hâm mộ lắm.
“Số Trường Hải đỏ thật đấy, cứu được cả thiếu gia nhỏ trên thủ đô.”
“Trường Hải đúng là có tương lai!”
“Đã bảo rồi mà, từ nhỏ Trường Hải đã lanh lợi lắm, lớn lên chắc chắn rất thành đạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận