Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 225. Thanh mai trúc mã

Có điều nghe mẹ nói có người sau khi ngã xuống nước sẽ biến thành kẻ điên hoặc kẻ ngốc, Chiêu Đệ như vậy đã là rất tốt rồi, cô bé là chị gái có thể từ từ dạy lại.
Chiêu Đệ miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng rối loạn nóng nảy: “Em không sao. Chị cả, vậy trước đây khi Úc Thừa đi có để lại số điện thoại liên hệ hay địa chỉ không?”
Đại Nha nhắc đầu: “Không có, nhưng chắc là bác cả và bác gái có.”
Nghe vậy Chiêu Đệ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
Vốn dĩ cô ta còn rất cảm kích bác cả vì trước đây Giang Trường Hải cho hai mươi đồng cứu mạng, nghĩ rằng sau này bản thân kiếm được tiền chắc chắn phải báo đáp thật tốt.
Nhưng hiện giờ thấy được bộ mặt thật ích kỷ dơ bẩn của bọn họ, cô ta không còn sót lại chút hảo cảm nào đối với nhà bác cả, chỉ còn lại sự chán ghét tràn ngập.
Nhưng nếu cô ta muốn liên hệ với ngài Úc thì nhất định phải thông qua nhà bác cả mới được.
Vậy là Chiêu Đệ nhìn về phía nhà bác cả, nội tâm giằng co một hồi mới cắn môi đi qua gõ cửa: “Chị ba.”
“Chiêu Đệ, em tìm chị có việc gì không?” Giang Miên Miên mới thay quần áo mới mà Úc Thừa mua cho cô, đang đắc ý soi gương.
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt tươi cười của Giang Miên Miên đang mặc quần áo mới, nhẫn nhịn sự chán ghét trong lòng mà tán dương: “Oa, chị ba, chị mặc bộ quần áo này trông đẹp quá. Ngài… Úc Thừa đối xử với chị tốt thật.”
“Đúng vậy, chị cũng không ngờ anh Úc sẽ mua cho chị nhiều quần áo như thế.” Giang Miên Miên gật đầu, biểu thị cô cũng rất kinh ngạc.
Hừ, cô cứ giả vờ đi.
Bác cả trước này đều không biết xấu hổ, những thứ này chắc chắn là do bác ấy chủ động đòi Úc Thừa.
Trong lòng Chiêu Đệ cười lạnh, trên mặt lại giả vờ bày ra biểu cảm mất mát, len lén liếc mắt nhìn cô: “Cũng không biết anh Úc có còn nhớ đến em không? Anh ấy đi đột ngột quá, em không kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.”
Giang Miên Miên dịu giọng an ủi: “Chiêu Đệ, chúng ta chơi cùng nhau trong thời gian lâu như vậy, chắc chắn là anh Úc vẫn nhớ em. Hơn nữa anh ấy quả thực đi rất vội, chị cũng không gặp được anh ấy trước khi đi. Có điều anh ấy để lại số điện thoại cho chị, chúng ta vẫn có thể liên lạc với anh ấy.”
Nghe vậy, Chiêu Đệ lại thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên nhà bác cả đang lén liên hệ với ngài Úc.
Cô ta dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Giang Miên Miên: “Chị ba, vậy lần sau khi chị đi gọi điện cho anh ấy có thể đưa em đi cùng không? Đã lâu lắm rồi không được gặp anh Úc, em cũng muốn nói với anh ấy vài câu.”
Cô ta phải tranh thủ tiếp xúc thật tốt với Úc Thừa khi cậu vẫn chưa lớn lắm, tâm tư đơn thuần, liên hệ tình cảm nhiều với cậu, tốt nhất là có thể thành lập tình bạn thanh mai trúc mã.
“Được, vậy đến cuối tuần chị sẽ đưa em cùng đi lên trấn gọi điện thoại.” Giang Miên Miên đồng ý một cách thoải mái.
Cô biết Chiêu Đệ trước nay rất thích Úc Thừa, trước kia khi cậu còn ở nhà họ Giang, Chiêu Đệ rất thích đi theo sau cậu, tìm cơ hội để nói chuyện với cậu.
Cô thấy đây cũng không phải việc gì lớn, dù sao thì tuần nào cô cũng gọi điện cho Úc Thừa.
Nhưng nghĩ đến Chiêu Đệ ngày nào cũng phải làm việc, lại có chút lo lắng hỏi: “Nhưng nếu em và nhà chị đi lên trấn, trễ nải việc làm liệu có bị bà nội mắng không?”
Chiêu Đệ vội vàng lắc đầu: “Không có đâu. Chị ba, em nói với chị cả và chị hai để hôm đó các chị ấy giúp em làm việc.”
Cô ta diễn kịch một hồi lâu mới thuyết phục được đối phương đồng ý đưa mình lên trấn, hiện tại sao có thể để việc nhỏ này ngăn cản việc lớn là tiếp xúc với ngài Úc được.
“Vậy là tốt rồi.”
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Giang Miên Miên mặc quần áo mới mà Úc Thừa gửi đến, cả nhà chuẩn bị đi lên trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận