Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 685 - Tay nhỏ chân nhỏ



Nói xong cũng sải bước đi vào.Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Giang Miên Miên cảm thán một câu: "Anh Hà Bình lợi hại thật đấy, ngay cả ông chủ của nơi này cũng biết."Úc Thừa nghe vậy thì nhướng mày: "Thật ra anh cũng quen, chỉ là anh không thích hỏi han khách sáo với bọn họ thôi."Cậu không thích Cừu Non dùng ánh mắt sùng bái nhìn những người khác, cô chỉ cần sùng bái nhìn cậu là được.Giang Miên Miên cực kỳ nhạy cảm bắt được vẻ bất mãn của Úc Thừa, thế là lập tức nói: "Anh Úc, trong lòng em anh là anh trai lợi hại nhất."Nghe Giang Miên Miên nói như vậy, Úc Thừa mới vừa hài lòng vừa khiêu khích nhìn thoáng qua Hà Bình.Hà Bình vừa vào cửa hàng tìm ông chủ, không nghe được đối thoại của hai người, cậu vừa trở lại đã không hiểu sao bị Úc Thừa trừng mắt, khiến cậu chẳng hiểu gì."Được rồi, tôi đã chào hỏi qua với ông chủ, tầng hai có phòng, chúng ta trực tiếp vào đi.""Quá tốt rồi, bụng tôi đã đói dẹp lép." Trình An nghe xong, vui vừng dẫn đầu vào trong cửa hàng.Có thể là bởi vì được ông chủ dặn dò, mấy người Giang Miên Miên vừa gọi đồ ăn không lâu đã được nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, còn cố ý tặng kèm rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống.Úc Thừa biết Giang Miên Miên đói bụng, cậu bao hết hai miếng vịt nướng, đưa cho Giang Miên Miên để cô lót dạ."Cảm ơn anh Úc." Giang Miên Miên vui vẻ nhận lấy thịt vịt nướng, gương mặt lúc ăn phình phình, động đậu như một chú sóc con."Miên Miên, chốc nữa ăn xong em muốn đi nơi nào chơi?" Trình An ăn hai miếng vịt nướng, hỏi."Em cũng không biết, nghe theo sắp xếp của các anh." Giang Miên Miên không biết thời đại này Thủ đô có chỗ nào chơi vui, dứt khoát nghe theo sắp xếp của mấy anh chàng bản xứ này."Vậy bọn anh dẫn em đi Trường Thành nhé? Đây chính là chỗ mà tất cả mọi người muốn đi nhất khi đến Thủ đô." Trình An tràn đầy phấn khởi đề nghị.Giang Miên Miên nghe thấy leo Trường Thành, đầu lắc như cái trống bỏi: "Đừng anh Trình An, em không muốn đi Trường Thành đâu. Với tay nhỏ chân nhỏ này của em, hôm nay leo xong Trường Thành thì ngày mai chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi."Mấy người đang ngồi bị lời nói nhát gan của Giang Miên Miên chọc cười.Có điều bọn họ lập tức nghĩ đến, cũng cảm thấy vậy. Giang Miên Miên là một cô nhóc mềm mại yếu ớt, ngày ngày chỉ có đi học và về nhà, không giống mấy người bọn họ từ nhỏ đã bị người trong nhà ném tới bộ đội huấn luyện, sớm đã được rèn luyện, cô không có sức lực leo Trường Thành cũng bình thường."Nếu không thì dẫn em đến công viên trò chơi chơi?" Đường Lâm nhìn Úc Thừa, cười xấu xa đề nghị.Úc Thừa từ sau năm tuổi đến giờ không còn đi chơi ở công viên trò chơi nữa, ngại ầm ĩ và trẻ trâu."Được, em muốn đến công viên trò chơi." Giang Miên Miên nghe thấy công viên trò chơi, đôi mắt lập tức sáng lên.Cô đã nhiều năm không đi công viên trò chơi, hiện tại có cơ hội, cô đương nhiên phải chơi thật hăng say."Em hỏi xem anh Úc của em có đồng ý hay không đi." Đường Lâm cố ý nói.Giang Miên Miên nhìn Úc Thừa ngồi bên cạnh, đang chăm chú cuốn thị nướng giúp mình, chớp mắt to hỏi: "Anh Úc, buổi chiều chúng ta đến công viên trò chơi chơi, có thể không ạ?""Được." Úc Thừa đưa miếng thịt đã cuốn chắc cho Giang Miên Miên, thản nhiên nói."Anh Đường Lâm, anh Úc đồng ý rồi, chiều nay chúng ta đi công viên trò chơi." Giang Miên Miên hưng phấn tuyên bố."Được, đi công viên trò chơi."Đường Lâm biết Úc Thừa ghét nhất loại địa phương vừa nhiều người vừa ồn ào như công viên trò chơi, không ngờ bây giờ bị Giang Miên Miên hỏi như vậy lại đồng ý, xem ra cậu thật sự rất thương yêu cô em gái này.Quyết định xong hành trình buổi chiều, đoàn người ăn xong liền đi thẳng đến công viên trò chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận