Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 232. Đội ơn

“Thím ba, ngón chân của thím đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không vậy? À, đúng rồi, cháu quên nói với thím, ông thần tiên đã nói với cháu, sau khi người miệng thúi chết, xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi, thím cẩn thận một chút nha.” Chiêu Đệ không hề yếu thế mà phản kích lại.
Cô ta không dám nói bà của cô ta, nhưng không thể nói Tôn Lệ Hà à?
Đây là do thím tự đưa tới cửa.
Tôn Lệ Hà vừa nghe cô ta nguyền rủa mình, ánh mắt trợn lên, lập tức muốn mắng lại.
Nhưng Trương Quế Hoa ở bên cạnh lại ép buộc khiển trách nói: “Được rồi, ồn ào gì hả? Lớn không ra lớn nhỏ không ra nhỏ, mau đi làm việc cho bà.”
“Dạ, bà.” Chiêu Đệ giành ưu thế, sau khi khinh miệt liếc Tôn Lệ Hà thì dứt khoát xoay người đi làm việc.
Tôn Lệ Hà nhìn con nhỏ chết tiệt kia đắc ý, tức giận đến thở không ra hơi.
Mùa đông củi mục, mấy cô nhóc làm xong việc nhà liền đi ra ngoài nhặt củi.
Mấy cô vác theo cái sọt, đi về phía sau núi, bên kia rất nhiều cây, người trong thôn nhặt củi cũng đi qua kia.
“Chị Đại Nha, chị Nhị Nha, Chiêu Đệ, mấy người cũng đi ra ngoài nhặt củi à?” Tiểu Hoa cùng thôn thấy mấy cô, nhiệt tình đi tới chào hỏi.
Tiếp đó, sau khi nhìn thấy áo bông trên người Chiêu Đệ, con bé liền mặt mày hâm mộ nói: “Chiêu Đệ, đồ em mặc trên người của đồ của Tam Nha hả? Áo bông này giống như đồ mới vậy, không có chỗ vá nào, chắc ấm lắm hen?”
Không giống cô nhóc, áo bông nâu xám có hơi ngắn mặc trên người, phía trên còn may đầy mảnh vá.
Chiêu Đệ mặt không cảm xúc nói: “Đúng rồi, là chị ba em cho em, rất ấm.”
Từ sau khi ngài Úc gửi cho Tam Nha nhiều quần áo như vậy, cô liền gửi tất cả quần áo mùa đông không mặc cho cô ta.
Trước kia Chiêu Đệ cũng vì chuyện này mà vô cùng biết ơn đối phương.
Nhưng cũng vì chút ơn huệ này, mà người nhà, thậm chí là người ngoài đều cảm thấy cô ta phải đội ơn cô, còn khen cô là người tuyệt vời, hiếm gặp.
Nhưng mà bọn họ cũng không chịu nghĩ một chút, dù cho Tam Nha không có đưa cho cô ta mấy bộ đồ này để mặt thì cũng sẽ không có mặc lại chúng.
Cho nên muốn cô ta đội ơn Tam Nha, tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Gần tới Tết, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn, lạnh đến người ta cũng không dám duỗi tay ra, mùa đông lớn mà đi ra ngoài nhặt củi thật sự là một chuyện đi chịu tội mà.
Mấy cô phải nhặt củi trên đất, từ trong tuyết ra, nhặt được không bao lâu thì đôi tay đã đông cứng đến tê dại.
Đại Nha luôn luôn là người chị cả tri kỷ, sau khi lượm được một bó thì nói: “Chiêu Đệ, em vác mấy cái này về trước đi, để chị và chị hai của em lo phần còn lại cho.”
“Chị cả, chị hai, nhặt ít hơn một chút là được rồi, hai chị cũng nhớ về nhà sớm, trời rất lạnh đó.” Chiêu Đệ gật đầu, xoa xoa bàn tay lạnh cóng đi trở về.
Bà của cô ta thật sự quá hà khắc, lại bảo mấy cô đi nhặt củi vào mùi đông lớn, rõ ràng trong nhà còn rất nhiều củi.
Chính là không chịu nổi khi thấy mấy cô rảnh rỗi!
Chỉ cần mấy cô nghỉ một lát thôi thì bà cụ liền cảm thấy cả người khó chịu, nhất định phải đuổi bọn cô đi ra ngoài làm việc.
Bây giờ cô ta chỉ hy vọng em trai cô ta ra đời sớm một chút, mau chóng tách ra, rời khỏi cái gia đình cực phẩm này.
Sau khi về nhà, Chiêu Đệ thả cái sọt trên người xuống góc tường, duỗi người, hoạt động gân cốt một chút.
Cõng nhiều cũi vậy về, đè bả vai cô ta đau muốn chết, cô ta phải về phòng nằm một lát mới được.
Khi đi ngang qua phòng lớn, cô ta lại nghe thấy tiếng “xoàn xoạt”.
Chẳng lẽ có chuột trộm đồ à?
Cũng không phải không thể có, một nhà phòng lớn ăn nhiều hơn cả ba phòng mà.
Chiêu Đệ vốn không muốn nhúng vào mấy chuyện đâu đâu này, nhưng mà cô ta thay đổi suy nghĩ một chút, bây giờ chính là lúc cô ta nên tạo quan hệ tốt với phòng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận