Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 514. Bằng tiền công hai năm

“Ài, cảm ơn.”
Giang Trường Hải cũng không rảnh đi hỏi chuyện đó, trực tiếp mở chiếc hộp đựng nhân sâm ra: “Các anh xem thử xem, tôi mới đào chúng ra vào chiều hôm qua đó.”
Người đàn ông trẻ tuổi cẩn thận nhẹ nhàng nhận lấy chiếc hộp, chuyển qua cho người đàn ông lớn tuổi xem.
“Nhìn phần thân và rễ của cây nhân sâm này, và cả màu sắc này, chắc hẳn là nhân sâm một trăm năm.” Người đàn ông lớn tuổi nói xong bèn lấy chiếc cân nhỏ để cân dược liệu được mang theo trong túi, cân đo một lát.
“Trường Hải à, chất lượng của cây nhân sâm này rất tốt, tuổi thọ cũng lâu, dựa theo trọng lượng này, giá thị trường cũng khoảng một nghìn năm trăm đồng, cậu thấy giá này được không?” Sau khi người đàn ông kiểm tra nhân sâm xong, cực kỳ khách khí hỏi.
Mặc dù Giang Trường Hải biết nhân sâm rất đáng tiền, nhưng cũng không ngờ một cây nhân sâm nhỏ nhỏ như thế mà có thể bán được giá cao như vậy.
Trong lòng ông rất vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, ông khẽ cười gật đầu: “Được, tôi tin tưởng năng lực của các anh.”
Tô Uyển Ngọc đứng một bên vô cùng kinh ngạc nhìn đối phương, cây nhân sâm này quả nhiên là nhân sâm trăm năm.
Bán được giá một nghìn năm trăm đồng, vậy chẳng phải nhà bọn họ có thể được chia năm trăm đồng rồi à.
Quá tốt rồi, phát tài rồi, số tiền này đã bằng với tiền lương hai năm của Giang Trường Hải rồi.
“Vậy là tốt rồi.” người đàn ông nói xong, trực tiếp cầm một xấp tiền mặt dày cộm từ trong túi ra.
Sau khi ông đếm đủ một nghìn năm trăm đồng, đưa cho Giang Trường Hải; “Trường Hải, cậu đếm đi, nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng tôi đi trước đây.”
Bọn họ phải vội vàng trở về đem nhân sâm bảo quản cho tốt, gửi đến kinh đô đó, đương nhiên là không thể trì hoãn thời gian ở lại đây quá lâu.
Giang Trường Hải nhận tiền, không kiểm tra lại lần nữa mà trực tiếp đặt qua một bên nói: “Không cần đếm lại đâu, tôi tin tưởng các anh.”
Sự tín nhiệm của Giang Trường Hải thực sự khiến cho hai người rất vừa lòng, người đàn ông lớn tuổi vỗ bả vai Giang Trường Hải cười nói: “Ha ha, được, vậy Trường Hải à, chúng tôi đi trước đây.”
“Được, các anh bận trước đi.” Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc khách sáo tiễn hai người ra đi.
Sau khi quay về phòng, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn lúc nãy của ông chớp mắt liền biến mất tăm hơi, mặt mày hớn hở nhìn xấp tiền dày cộm trước mắt, lập tức bế Tô Uyển Ngọc lên, vui vẻ xoay hai vòng trong phòng khách.
“Vợ à, chúng ta phát tài rồi, ha ha, năm trăm đồng đó, kiếm được năm trăm đồng trong một ngày, đây đúng là một khoản thu thập không ngờ đến mà.” Giang Trường Hải kích động nói.
Mặc dù trước đây khi đi Hải Thành, cũng kiếm được hơn một ngàn đồng một lần nhưng đó là do ông bạt mạng làm việc cả tháng mới kiếm được, hoàn toàn khác biệt so với lần bán nhân sâm kiếm tiền bây giờ.
“Anh Hải, mau thả em xuống, lát nữa để con gái nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.” Mặc dù Tô Uyển Ngọc nói vậy nhưng hai tay lại ôm chặt cô Giang Trường Hải.
Bấy giờ Giang Miên Miên mới xoa mắt đi đến, làm như không nhìn thấy hành động “trẻ trâu”của cha mẹ cô.
Những năm qua, cô đã nhìn quen nhìn cảnh cha mẹ cô show ân ái rồi.
Cô đi thẳng đến trước bàn ăn, vô cùng bình tĩnh nhìn hai người, hỏi: “Mẹ, sáng nay chúng ta ăn gì vậy ạ?”
Giang Trường Hải vội vàng thả bà xuống, Tô Uyển Ngọc chỉnh sửa y phục một chút rồi chạy vào phòng bếp bắt đầu đun nước nấu mì, bà đã làm xong nước sốt từ trước rồi.
“Khụ, ừm, hôm nay chúng ta ăn mì sốt trứng thịt.” Tô Uyển Ngọc trả lời.
Giang Trường Hải đắc ý cầm xấp tiền dày vẫy vẫy trước mặt Giang Miên Miên: “Con gái, con xem đây là cái gì?”
Giang Miên Miên mới rời giường nên vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nghe thấy lập tức mở to mắt: “Oa, cha, cha kiếm đâu ra nhiều tiền vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận