Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1118 - Nên đi làm thì cứ đi làm



“Ôi, Miên Miên thật hiểu chuyện. Bác cả đến đây thăm cháu gái mình, bác vui lắm, không mệt chút nào.” Bác cả Tô nhận lấy dưa hấu, nhéo lên gương mặt Giang Miên Miên một cái, cười hiền lành.Mặc dù ngoài miệng bác cả Tô nói không mệt, nhưng ngồi tàu hỏa suốt mấy ngày sao có thể không mệt được?Bọn họ ăn dưa hấu rồi nói chuyện một lúc, sau đó đi vào nhà tắm tắm rửa, rồi vào phòng cho khách ngủ một giấc thật ngon.Sau khi tỉnh dậy, Giang Trường Hải đưa bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm tối,Lúc về đến nhà, Tô Uyển Đình mở hành lý ra, lấy ra một tác phẩm nổi tiếng thế giới“Nào, Miên Miên, đây là quà mà dì cả tặng cho cháu. Đọc tác phẩm của nước ngoài nhiều một chút sẽ tốt cho tiếng Anh của cháu hơn.” Tô Uyển Đình không hổ là giáo viên lâu năm, ngày cả tặng quà cũng không thoát khỏi công việc của bản thân.Giang Miên Miên nhìn quyển danh tác dày cộp đó, ánh mắt lập tức sáng lên. Cô nhìn Tô Uyển Đình ngọt ngào đáp: “Cảm ơn dì cả, cháu thích lắm ạ.”“Ngoan, thích là tốt rồi.” Tô Uyển Đình thấy cháu gái thích, bà ta cũng rất vui.“Nào, Miên Miên, đây là quà ông chú và bà thím tặng cho cháu.” Bác cả Tô cũng lấy hồ lô ngọc nhỏ những năm qua vẫn luôn đeo bên người tặng cho Giang Miên Miên.Giang Miên Miên nhìn qua chiếc hồ lô ngọc to chừng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng liền biết rằng giá trị của nó không nhỏ. Cô không nhận luôn mà nhìn qua mẹ mình.Tô Uyển Ngọc nhìn qua chiếc hồ lô nhỏ này, trong lòng cũng kinh ngạc. Lúc bà còn nhỏ đã biết rằng hồ lô nhỏ này là thứ mà bác cả thích nhất. Ông ấy luôn cầm nó ở trên tay, bà muốn lấy nó đi chơi vài ngày ông ấy cũng không cho, không ngờ rằng bây giờ bác cả lại tặng cho Miên Miên.“Bác cả, hồ lô này là thứ mà bác yêu thích, rất quý trọng. Miên Miên còn nhỏ, không hiểu những thứ này, bác vẫn nên thu lại đi ạ.” Tô Uyển Ngọc từ chối.Bác cả Tô nghe bà nói vậy khoát tay một cái rồi nhét hồ lô ngọc vào tay Giang Miên Miên: “Uyển Ngọc, đừng nói nữa. Miên Miên có được thành tích tốt như vậy trong lòng bác cả rất vui. Nhà họ Tô chúng ta có đứa con như vậy, chắc chắn cha cháu cũng sẽ rất vui mừng. Bây giờ chú ấy không còn, hồ lô này coi như bác và cha cháu tặng cho con bé. Cháu đừng từ chối nữa.”Tô Uyển Ngọc nghe bác cả nói vậy cũng không từ chối nữa. Bà nhìn Giang Miên Miên, cười nói: “Miên Miên, còn không mau cảm ơn ông chú, bà thím đi.”Giang Miên Miên thấy mẹ mình đã đồng ý, cũng ngoan ngoãn cảm ơn: “Cháu cảm ơn ông chú, bà chú.”“Ừ, Miên Miên ngoan lắm. Sau này lên đại học nhớ học tập cho thật giỏi, cố gắng lấy được thành tích tốt hơn nữa, khiến nhà họ Tô chúng ta được nở mày nở mặt.” Bác cả Tô xoa xoa đầu Giang Miên Miên, dịu dàng căn dặn.“Vâng, cháu sẽ cố gắng. Ông chú yên tâm đi ạ.” Giang Miên Miên nắm lấy cái đuôi mềm mại của hồ lô, gật đầu thật mạnh.“Bác cả, ngày mai cháu và anh Hải sẽ đưa mọi người đến công viên mà thành phố mới mở đi dạo một chút. Cảnh sắc bên đó không tệ, còn có cả đài phun nước.” Tô Uyển Ngọc cười dịu dàng nói kế hoạch ngày mai với bọn họ.“Uyển Ngọc, ngày mai là thứ ba, cháu không đi làm à?” Bác cả Tô tính toán một chút, quan tâm hỏi.“Bác cả, bác không cần lo việc này. Ngày mai cháu gọi điện cho lãnh đạo của cháu xin nghỉ thêm hai ngày. Mọi người khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, cháu phải ở bên cạnh mọi người thật nhiều.” Tô Uyển Ngọc giải thích.Bác cả Tô nghe vậy, vẻ mặt không tán thành: “Uyển Ngọc, nhà bác cũng không phải đến đây lần đầu, cháu không cần đi cùng bác. Cần đi làm thì cứ đi làm, để Trường Hải và Miên Miên đi cùng bác là được rồi. Mấy ngày trước nhà cháu làm tiệc cơ động cháu đã xin nghỉ mấy ngày rồi, bây giờ lại xin nghỉ thêm thì lãnh đạo của cháu chắc chắn sẽ không vui. Nghe lời bác cả, về đi làm đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận