Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 398. Đàn ông chà lưng cho nhau

Tuy là ông cảm thấy mặc dù phần quà này của Úc Thừa tặng không đúng ý nhưng mà phần tâm ý này của cậu thật sự đáng quý.
Úc Thừa vốn định nói là cậu đã gửi nó qua đường bưu điện trước, lúc sáng cậu đến bưu điện nhận lại.
Nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt đầy “cảm động” của Giang Miên Miên, cậu lặng lẽ nuốt lời giải thích của mình ngược trở lại.
Giang Miên Miên đem sách Úc Thừa tặng cho cô, phân loại ra rồi đặt vào trong kệ sách trong phòng của cô.
Làm xong việc, Giang Miên Miên làm chủ nhà vô cùng xứng chức: “Anh Úc, em dẫn anh đi xem phòng của anh.”
“Được.” Úc Thừa vui vẻ đi.
“Anh Úc, đây là phòng của anh, phòng kế bên là của em.” Giang Miên Miên đứng ở hành lang, chỉ vào một cái phòng trong đó giới thiệu.
Ut đi vào quan sát một chút, phát hiện mặc dù căn phòng bọn họ giữ lại cho anh nhỏ hơn nhiều phòng trong nhà, trang trí đơn giản, vật dụng trong nhà tất cả đều rất bình thường nhưng mà hiển nhiên cách bày biện rất là dụng tâm.
Cửa sổ của phòng hướng về phía cây đa lớn trong sân, hướng của căn phòng rất tốt, đón ánh sáng đầy đủ, tổng thể cảm giác rất ấm áp, cậu rất thích.
“Anh thấy sao? Anh Úc, anh có thích không, ga trải giường, vỏ chăn, còn có bàn ghế trong đây đều do em với mẹ chọn đó.” Vẻ mặt Giang Miên Miên đầy vẻ giành công, nhìn Úc Thừa nói.
Úc Thừa lập tức cong môi cười: “Anh thích lắm, cảm ơn mọi người.”
Cậu không nhớ nỗi, từ lúc bước vào cửa nhà họ Giang, cậu đã cười bao nhiêu lần rồi.
Không phải cười nhạt cũng không phải châm biếm mà là cười vui vẻ.
Xem phòng xong, hai người lại đi ra ngoài nói chuyện với Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc một lúc, rồi lại ăn dưa hấu ướp lạnh.
Giang Trường Hải nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Nhóc Úc, cháu bôn ba cả ngày cũng mệt rồi, đi thôi, đi tắm với chú Giang, lát nữa đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ.”
Úc Thừa ở quân đội, tắm chung với các chiến hữu đã quen rồi, cũng không ngại ngùng, trực tiếp lấy quần áo để thay từ trong túi ra, đi theo Giang Trường Hải vào phòng tắm.
Hai người vào phòng tắm, hai ba cái đã cởi hết đồ ra, giữa đàn ông với nhau thì không cần che che giấu giấu.
Sau khi Giang Trường Hải xối nước thì ngồi xuống ghế, đưa khăn tắm cho Úc Thừa: “Nhóc Úc, cháu giúp chú chà chà lưng, dùng sức vào.”
“Dạ.”
Úc Thừa hàng năm rèn luyện, sức tay lớn hơn Tô Uyển Ngọc nhiều, chà cho Giang Trường Hải cực kỳ thoải mái.
Chờ cậu chà xong, Giang Trường Hải cũng vỗ vai cậu một cái: “Tới đây, nhóc Úc, cháu ngồi xuống đi, chú Giang cũng chà cho cháu, để cho cháu xem tay nghề tuyệt vời của chú Giang cháu.”
Úc Thừa há miệng, cuối cùng cũng không có nói ra chữ “không”, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Giang Trường Hải cầm khăn tắm chà lên: “Ối, tên nhóc nhà cháu thật sự rất cứng rắn đấy.”
Mặc dù cậu tỏ ra rất ung dung nhưng mà cơ thể của cậu lại có chút cứng đờ.
Cậu lớn vậy rồi, cho tới giờ cậu chưa từng chà lưng qua lại với người đàn ông trưởng thành bậc cha chú nào cả.
Cậu với cha cậu như nước với lửa, bình thường hai người có thể cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon là đã tốt lắm rồi.
Giang Trường Hải vừa chà vừa nói chuyện trong xưởng, lúc mới bắt đầu Úc Thừa không thích ứng được, cũng từ từ thả lỏng.
Đợi đến Giang Trường Hải chà xong, ông đắc ý nhìn Úc Thừa hỏi: “Nhóc Úc, cháu thấy thế nào? Tay nghề của chú Giang cháu không tệ đúng không?”
“Tuyệt lắm ạ, cảm ơn chú Giang.”
“Ha ha, khách sáo gì chứ, được rồi, xối thêm một cái, mặc quần áo vào rồi đi ngủ đi.” Giang Trường Hải nói.
Buổi tối, Úc Thừa nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà cậu không có bị đổi chỗ thì không ngủ được như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận