Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 504. Cầm gậy ra đánh

Bọn họ cũng đã quen nghe radio chìm vào giấc ngủ, nằm trên giường đất, nhắm mắt lại, không bao lâu đã đi vào mộng đẹp.
Chỉ có phòng hai vẫn bận bịu chưa ngủ.
Triệu Tiểu Quyên đút cho Giang Nguyên Bân ăn xong, nhìn Chiêu Đệ nằm trên giường, quan tâm hỏi: “Chiêu Đệ, buổi trưa sao con không ăn thịt? Con không thoải mái chỗ nào à?"
Triệu Tiểu Quyên nhớ bình thường Chiêu Đệ thích ăn thịt nhất, sao hôm nay lại không động một đũa nào, đây là chuyện có chút kỳ lạ.
Chiêu Đệ làm bộ ôm bụng, thuận thế nói: "Vâng, mẹ quả thật cơ thể con không được thoải mái lắm, không muốn ăn những thứ dầu mỡ kia."
"Khó chịu chỗ nào vậy, để mẹ xoa xoa cho con." Triệu Tiểu Quyên vừa nói vừa vươn tay muốn xoa bụng cho cô ta.
"Không cần đâu mẹ, không có chuyện gì lớn cả, con ngủ một lát là tốt rồi." Đây là Chiêu Đệ giả bộ, sợ mẹ cô ta lo lắng nên vội vàng nói.
"Được, vừa vặn hôm nay không cần xuống ruộng làm việc, con ngủ thêm chút đi." Triệu Tiểu Quyên sờ đầu Chiêu Đệ, ôn nhu nói.
Triệu Tiểu Quyên ngồi bên bên mép giường đất, nhìn mấy bé gái xếp hàng nằm trên giường đất ngủ trưa, nhẹ giọng cảm khái: "Hôm nếu nếu không có một nhà bác cả các con giúp đỡ, Nhị Nha có thể sẽ không đi học được."
Bùi ngùi xong, lại nhân tiện giáo dục mấy câu: "Trước đó Chiêu Đệ bị bệnh, cũng là bác cả mấy đứa cho chúng ta mượn tiền, còn cho chúng ta một bát lớn gạo trắng, để mẹ nấu cháo cho Chiêu Đệ. Bây giờ mỗi lần trở về cũng mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, trước kia khi còn ăn nhà, Miên Miên cũng len lén đưa đồ ăn ngon cho mấy đứa, bọn họ đối tốt với nhà chúng ta, mấy đứa nhất định phải nhớ kỹ, sau này đi học có tiền đồ rồi, đừng quên báo đáp lại một nhà bác cả của mấy đứa, chúng ta cũng không thể làm một người vong ân phụ nghĩa được, biết không?"
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, chờ sau này con kiếm được tiền, nhất định sẽ đền đáp nhà bác cả thật tốt." Nhị Nha nằm trên giường đất, ánh mắt trong sáng nhìn về phía mẹ.
Đại Nha cũng nói: "Mẹ, bác cả đối tốt với nhà chúng ta, bọn con vẫn luôn ghi nhớ."
"Con cũng ghi nhớ." Lai Đệ không hiểu những thứ này lắm, nhưng cô bé thấy chị cả chị hai đều nói như vậy, cô bé cũng nói theo.
Chỉ có Chiêu Đệ là nhắm hai mắt không lên tiếng, thậm chí trong lòng có chút buồn rầu.
Từ chuyện lần trước, sau khi chuyện nhân sâm bùng lên, có một khoảng thời gian mẹ cô ta, sẽ không cảm thấy phiền nói một nhà phòng lớn có ân như thế nào với cả nhà bọn họ, để cho chị em gái bọn họ nhớ kỹ, trưởng thành phải đền đáp người ta.
Chiêu Đệ không muốn chọc cho cha mẹ tức giận, cho nên bình thường cô ta đều tai trái nghe qua tai phải, nhưng hôm nay một nhà Giang Miên Miên đang ngủ ở phòng bên cạnh.
Mẹ lại bắt đầu nói những lời này, tẩy não các cô, trong lòng cô ta phiền chết đi được.
Chiêu Đệ càng nghĩ càng không có cách nào nhịn được, vì vậy cũng không giả bộ ngủ nữa, mở mắt nói với mẹ cô ta: "Mẹ, mẹ đừng nói những chuyện này với bọn con nữa, cứ mấy chuyện như vậy, mẹ lúc nào cũng nhắc lại, đều đã nói mấy lần rồi. Mọi người đều nói cứu giúp không cần đền đáp, cả nhà bọn họ chỉ cho chúng ta một chút ân tình, mẹ còn muốn chị em chúng con bán mạng cả đời cho bọn họ sao?"
Giang Trường Hà vừa nghe được những lời này của Chiêu Đệ, bật mạnh dậy, trợn mắt nhìn Chiêu Đệ, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm khắc răn dạy quở mắng cô ta: "Cái gì gọi là ân huệ nhỏ, mạng của con chính là bác cả con cứu lại đấy! Lần sau lại để cho cha nghe con nói những lời xấc xược vong ân phụ nghĩa như vậy, xem cha có cầm gậy đánh chết con không."
Triệu Tiểu Quyên cũng hiếm khi nghiêm mặt lại, không đồng ý nói: "Đúng vậy, Chiêu Đệ, ân tình của một nhà bác cả đối với chúng ta, dù cả đời cũng không trả xong được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận