Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 217. Cái lỗ lớn chừng bàn tay

Triệu Tiểu Quyên bị mấy cô con gái khuyên ăn, trong lòng ấm áp, lúc này mới bỏ miếng bánh óc chó vào trong miệng.
Một nhà nhị phòng hòa thuận vui vẻ phân chia một miếng bánh óc chó cho nhau, cách vách Tôn Lệ Hà lại không ngủ được.
Ban ngày eo của bà ta bị đụng vào tảng đá, máu ứ đọng sưng to một cục, đụng nhẹ một cái cũng đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Nhưng nằm sấp ngủ không thỏa mái bằng nằm thẳng, cho nên ngày hôm sau bà ta mang hai vành mắt đen thui tỉnh lại, trong lòng càng tức giận với Chiêu Đệ.
"Con bé chết tiệt, xem tao từng trị mày như thế nào!" Bà ta thở hồng học, lấy khăn trải giường và vỏ chăn ra, cũng không để ý là sạch hay là bẩn, đều ném lên giường.
Giang Trường Đào nhìn bà ta mới sáng sớm đã làm lộn xộn mọi thứ, nghi hoặc hỏi: "Vợ, em đang làm gì vậy?"
"Mấy bộ quần áo này đều bẩn hết rồi, để cho mấy đứa con gái phòng hai đến giặt sạch." Tôn Lệ Hà âm trầm nói.
"Này..." Giang Trường Đào nhìn đống quần áo trên giường, cảm thấy có chút không tốt.
Nhưng không đợi ông ta nói cái gì, Tôn Lệ Hạ đã hung hăng ôm đống quần áo và vỏ chăn đi ra ngoài.
Đúng lúc Đại Nha đang quét sân ở bên ngoài, bà ta ném quần áo đến bên chân Đại Nha, vênh mặt hất hàm sai bảo: "Đại Nha, những quần áo này đều cần phải giặt sạch, buổi chiều bọn mày đi ngay đến bờ sông giặt sạch đi."
Đại Nha thấy nhiều đồ như vậy, hít một hơi khí lạnh, đây cũng quá nhiều rồi.
Cô bé nhìn một cái là biết Tôn Lệ Hà có ý xấu, biết bà ta cố ý gây phiền toái cho chị em mình, nhưng từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng mà lớn lên, cô bé không dám nói gì thêm, chỉ chậm rãi gật đầu một cái.
"Cháu đã biết, thím ba, bọn cháu sẽ giặt sạch sẽ."
"Giặt sạch sẽ một chút, nếu không giặt sạch thì lại giặt thêm lần nữa!" Tôn Lệ Hà hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đắc ý rời đi.
Đừng tưởng rằng chị hai mang thai, phòng hai kia có thể lớn lối, trong bụng cũng không biết là nam hay nữ đâu.
Dù cho thật sự đạp phải vận cứt chó sinh ra một đứa con trai, cũng kém hơn đại công thần sinh hai đứa con trai là bà ta đây.
Lúc Chiêu Đệ thấy đống quần áo kia, thiếu chút nữa nhịn không được, ném mấy thứ này lên mặt Tôn Lệ Hà.
Đại Nha nhìn sắc mặt khó coi của em gái, sợ em gái lại gây ra mâu thuẫn với thím ba, vội vàng an ủi: "Chiêu Đệ, em đừng nóng giận, chị và Nhị Nha sẽ giặt đống quần áo này, em và Lai Đệ đi nhặt củi là được rồi."
"Không sao, chị cả, em và hai chị cùng giặt." Chiêu Đệ đảo tròng mắt một vòng, nghĩ tới một cách trả thù tốt.
Lúc giặt quần áo, cô cố ý cách xa hai chị mình một chút, sau đó dùng sức mài khăn trải giường lên đá cạnh bờ sông.
Đến khi mài ra một lỗ thủng thật to ở giữa khăn trải giường, cô mới hài lòng thu tay lại.
Cô phải đánh lại một trận thật lớn, một ngày không ăn cơm, cũng phải để cho Tôn Lệ Hà biết phòng hai bọn họ không dễ bị bắt nạt!
Chờ Tôn Lệ Hà làm việc trở về, thấy trong sân treo đầy quần áo và khăn trải giường, lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Ai bảo một nhóc con như mày dám chống đối tao? Nhìn xem không phải đã bị tao thu phục cho ngoan ngoãn vâng lời rồi sao.
Nhưng khi bà ta đi ngang qua khăn trải giường của mình, cảm giác có cái gì không đúng, bà ta lại đi lùi về hai bước, trong nháy mắt hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy ở chính giữa khăn trải giường mới làm không được mấy năm của bà ta, bất ngờ xuất hiện một cái lỗ lớn!!
"Chiêu Đệ!!" Lập tức ánh mắt bà ta toát ra lửa giận. "Cái này nhất định là con bé chết tiệc Chiêu Đệ kia cố ý giặt hư!"
Đây là nó đang trả thù bà ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận