Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 762 - Còn khiến người ta chán ghét



“Chào buổi sáng Miên Miên.”“Tiểu Miên Miên, mấy ngày không gặp, cháu lại xinh ra rồi.” Mẹ Chung Nguyên nhìn Giang Miên Miên tán dương, bà ấy rất thích tiểu thần đồng vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện này.“Cảm ơn dì đã khen ạ.” Giang Miên Miên được người lớn khen cười híp cả mắt.Mấy vị phụ huynh trước đây đều đã gặp Giang Miên Miên rồi, biết rằng học hành và phẩm hạnh của cô đều rất ưu tú. Vì vậy rất yên tâm để con của mình ra ngoài chơi với cô.Khi mấy vị phụ huynh nhìn thấy Úc Thừa đang đứng yên lặng sau lưng Giang Miên Miên, nhất thời kinh ngạc.Cậu thanh niên này dáng người cao gầy, tướng mạo xuất chúng, khí chất bất phàm. Chỉ là đứng ở đó nhưng lại thể hiện khí chất vô cùng thận trọng đáng tin, nhìn không giống đứa trẻ mà gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được.Khó trách lại có thể tìm được một chiếc ô tô thành phố để đưa bọn nhỏ đi chơi, vì vậy cũng yên tâm trở lại.“Miên Miên, lần này làm phiền cháu và anh cháu rồi.” Cha Điền Vi Vi khách sáo nói.“Chú à, chú khách sáo quá rồi. Thời gian không còn sớm nữa, vậy chúng cháu đi trước đây.” Giang Miên Miên hỏi.“Được, các cháu đi đi.”Cha Điền Vi Vi thấy có tài xế đi cùng bọn họ, còn có cậu thanh niên đáng tin nhu Úc Thừa chăm sóc, lúc này bọn họ mới hoàn toàn yên tâm, hoàn toàn không biết rằng người thanh niên mình tưởng đã trưởng thành này năm nay mới chỉ mười bốn tuổi.Mấy đứa trẻ ngồi vừa đủ một xe, tài xế đưa bọn họ đến thẳng vườn thú.Kỳ nghỉ lễ quốc khánh có nhiều người, du khách đến thăm vườn thú mới mở này không ít. Có điều cũng may thành phố bây giờ không có nhiều xe riêng như trong tương lai, vì vậy bọn họ nhanh chóng tìm được một chỗ đỗ xe rất gần cổng vườn thú.Mấy người Giang Miên Miên xuống xe, cô thấy tài xế ngồi ở ghế lái không có ý định đi xuống, liền leo lên cửa sổ gần ghế lái hỏi: “Chú ơi, chú không xuống chơi với bọn cháu sao?”Tài xế nở nụ cười ôn hòa: “Chú không đi đâu, vườn thú này trước đây chú đã đi rồi, các cháu cứ chơi đi, chú ở trên xe nghỉ ngơi một chút, chờ các cháu.”Ông ấy cũng không thế cứ tùy tiện lôi kéo làm quen với người ta như vậy, tránh để đến lúc đó không lấy lòng được mà còn khiến người ta chán ghét.Giang Miên Miên nghĩ đối phương đã lái xe hai giờ đồng hồ, liền hiểu chuyện gật đầu: “Vậy chú nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chúng cháu vào chơi đây.”“Miên Miên, các em chờ ở đây một lát, anh đi mua vé.” Úc Thừa nhìn thấy cửa bán vé ở cổng vào vườn thú liền nhẹ giọng nói.“Anh Úc, chúng em có tiền, tiền này cho anh.” Điền Vi Vi nói xong liền vội vàng lấy tiền ra, muốn đưa cho Úc Thừa.Chung Nguyên cũng lấy tiền ra theo.“Không cần đâu, các em là bạn của Miên Miên, anh mời các em.” Úc Thừa nói xong liền sải bước đi đến cửa bán vé.“Miên Miên, vậy tiền này cho cậu, lát nữa cậu đưa cho anh Úc.” Điền Vi Vi nhìn Giang Miên Miên, đưa tiền trong tay cho cô.Giang Miên Miên đẩy tiền trả lại: “Không cần đâu, Điền Vi Vi, Chung Nguyên, cũng không tốn bao nhiêu tiền, đợi khi đi học lại hai cậu mời tôi đi ăn là được.”Úc Thừa đã nói là không cần, cũng không thiếu chút tiền này, đến lúc đó cô thiết kế một bộ đồ mới cho cậu là được.“Được rồi, vậy lúc đi học lại tôi sẽ mua kem cho cậu.” Điền Vi Vi thấy Giang Miên Miên nói vậy, cũng không kiên trì nữa.Chung Nguyên cũng cất tiền lại.Không bao lâu sau, Úc Thừa cầm mấy tấm vé và bốn cây kem quay lại, cậu đưa vé và kem cho bọn họ.“Cảm ơn anh Úc.” Điền Vi Vi nhận lấy, ngọt ngào đáp.“Cảm ơn anh Úc.” Chung Nguyên cũng vội vàng nói cảm ơn.Úc Thừa: “Không sao, chúng ta đi vào thôi.”“Vâng.” Điền Vi Vi nắm tay Giang Miên Miên, hứng thú bừng bừng đi vào vườn thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận