Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 963 - Điển hình của biết sai sẽ sửa



“Anh Úc, anh không biết đấy thôi. Hôm nay Chung Nguyên đến tìm em, lấy ra một xấp đề thi dày cộp. Cả ngày hôm nay cậu ta ở nhà em chỉ có vùi đầu làm bài tập. Đến tối lúc về nhà cậu ta mới viết được một nửa. Khó trách tuần này cậu ta lại không về, nếu như cậu ta ngồi xe khách về nhà thì e rằng bài tập cũng viết không xong. Cậu ta đúng là quá thảm, may mà ban đầu em không đến trung học số 1, nếu không người đáng thương bây giờ chính là em rồi. Cũng không biết tối nay cậu ta phải làm bài tập đến mấy giờ nữa.” Giang Miên Miên rất không phúc hậu nói.Úc Thừa nghe thấy cô nói vậy, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vừa hớn hở vừa cười trên sự đau khổ của người khác kia của cô.“Cừu Non, em nghĩ vậy là sai rồi. Nếu như em đến trường trung học số 1 thì Chung Nguyên sẽ không thảm như vậy.” Lời này của Úc Thừa là xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất.Giang Miên Miên nghe vậy, tiếng cười cũng ngừng lại. Đúng vậy, nếu không phải lần trước cô thi liên cấp được đứng hạng nhất, Chung Nguyên cũng sẽ không bị để lại nhiều bài tập như vậy. Nói tới nói lui, đây lại là lỗi của cô.“Ha ha, anh Úc, anh cũng thật lợi hại. Anh quả thực là một lời thức tỉnh người trong mộng. Em không được cười Chung Nguyên nữa, đây không phải là điều mà bạn tốt nên làm.” Giang Miên Miên chính là điển hình của biết sai sẽ sửa.“Được rồi Miên Miên, nói chuyện chính. Ngày mười lăm tháng sau anh sẽ thi cuối kỳ, thi xong anh sẽ đến thành phố Dương đón em, chúng ta cùng nhau đến Hương Thành thăm cậu.” Úc Thừa nói.Năm nay Úc Thừa học lớp mười một, kỳ thi cuối kỳ của cậu sớm hơn Giang Miên Miên một ngày. Cậu qua đây ở một ngày, đúng lúc Giang Miên Miên có thể thi xong.“Được thôi, anh Úc, ngày mười sáu em sẽ thi xong, vậy ngày mười bảy chúng ta có thể lên đường.” Giang Miên Miên tính toán một chút rồi nói.“Ừ, đến lúc đó chúng ta lên máy bay đi Thâm Thành trước, sau đó mới ngồi ca nô từ Thâm Thành qua đó. Đúng rồi Miên Miên, em đi ca nô có say sóng không vậy?” Úc Thừa nghĩ đến Giang Miên Miên vẫn luôn sống ở đất liền, sợ cô không thích ứng được.“Không sao đâu anh Úc, em không say sóng, anh yên tâm đi.” Giang Miên Miên vô cùng tự tin đáp.Đời trước trời nam biển bắc có chỗ nào cô chưa từng đi qua? Cô không sợ độ cao cũng không say sóng. Lên trời xuống đất, chưa có chỗ nào là cô không dám đi.“Vậy thì tốt. Hành trình của chúng ta cứ quyết định như vậy nhé. Đợi thi xong anh sẽ đến tìm em.” Úc Thừa nhẹ nhàng nói.“Ừ, được thôi anh Úc.”Sau khi hai người cúp điện thoại, Giang Miên Miên nói chuyện thi xong sẽ đi Hương Thành cho cha mẹ cô biết.“Con gái, con đến Hương Thành thì mang theo máy nhắn tin, đến lúc đó nếu cha mẹ muốn liên lạc với con cũng thuận lợi hơn một chút.” Tô Uyển Ngọc có chút không yên tâm dặn dò.Tuy rằng năm nay Úc Thừa đã mười sáu tuổi, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là những đứa trẻ đang lớn. Nếu không phải Úc Thừa đáng tin, bà thực sự có chút không yên tâm để hai đứa đến một nơi xa như Hương Thành.“Đúng đấy con gái, cha nghe nói người ở bên đó nói chuyện người đại lục chúng ta nghe không hiểu. Con đi đến Hương Thành nhớ phải theo sát anh Úc.” Giang Trường Hải cũng có chút lo lắng dặn dò.“Vâng, con biết rồi cha mẹ, hai người yên tâm đi, không sao đâu ạ.” Giang Miên Miên cười đáp.Đời trước cô đã đến Hương Thành rất nhiều lần. Tiếng ở bên đó mặc dù cô không biết nói cho lắm, nhưng nghe hiểu thì không thành vấn đề.Cả nhà họ nói về chủ đề Hương Thành này một lúc, sau đó thấy thời gian không còn sớm nữa liền đi ngủ.Một tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày thi cuối kỳ của Giang Miên Miên.Đề thi cuối kỳ đối với Giang Miên Miên mà nói, không được coi là khó khăn. Buổi sáng sau khi thi xong hai môn, đến trưa tan học, cô và bạn cùng bàn cùng nhau đi ra cổng trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận