Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 573 - Có hơi rục rịch



"Mẹ ơi, con bé Miên Miên lại giỏi đến mức có thể làm ra TV, con bé này chắc là Văn Khúc Tinh chuyển thế, thần tiên hạ phàm đầu thai đến nhà chúng ta.” Trương Quế Hoa vui mừng nói.Bà ta có một người cháu gái có năng lực như vậy, đúng là kiếp trước tích đức lắm mới được.Khi đứa trẻ này lớn lên, đừng nói là thôn Thạch Kiều, cho dù là trong thị trấn, trong huyện và thậm chí là thành phố, người làm bà nội của Giang Miên Miên như bà ta đi đâu cũng có thể thẳng lưng ưỡn vai được rồi!Chỉ cần Trương Quế Hoa nghĩ đến khả năng này, trái tim bà ta liền nóng lên, bà ta hận không thể khiến Giang Miên Miên lớn nhanh hơn một chút."Phải đấy, đứa nhỏ Miên Miên này không chỉ học giỏi, hiện tại còn có thể làm ra thứ có giá trị như cái TV này. Nhà họ Giang chúng ta sau này có nó làm nở mày nở mặt." Giang Đại Sơn cũng có chút phấn khích khen ngợi."Anh trai, chị dâu, kiếp trước hai người đã làm được những việc tốt gì mà có được một cô con gái thông minh và bản lĩnh như vậy, em thật sự ghen tỵ lắm đấy." Tôn Lệ Hạ đến gần sát Tô Uyển Ngọc, có chút nịnh nọt khen ngợi.Hai ông bà ăn nói vụng về, bọn họ cũng muốn khen ngợi Giang Miên Miên cùng với những người khác, nhưng nhất thời không biết nên khen thế nào mới hay."Ha ha, vợ thằng ba à, thím nói câu này quá đúng, anh đã nói vẫn là con gái tốt hơn mà, con gái là cái áo bông của cha mẹ, không hơn gì thằng nhóc thối nhà thím cứ chạy tùm lum, các người vẫn còn chưa biết, chiếc TV này được con gái tôi đặc biệt làm cho chúng tôi, trước đây ở Thủ đô, con bé đã xem một tờ báo nước ngoài, nói là có một loại TV màu, con bé biết bọn tôi chưa từng thấy qua, cho nên đặc biết làm cho bọn tôi một cái, haizz, con gái đúng là hiếu thảo." Giang Trường Hải tự hào nói.Chậc, con gái dù tốt đến đâu cũng không thể so với con trai có thể kế thừa gia nghiệp!Tôn Lệ Hà là người trọng nam khinh nữ, bà ta thầm phàn nàn trong lòng, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ vẻ tán thưởng: "Đúng vậy, vẫn là con gái tốt hơn, con gái hiểu chuyện lại có lòng hiếu thảo."Còn Trương Quế Hoa thì vô cùng vui sướng, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng, bà ta đột nhiên nắm lấy cánh tay Giang Trường Hải, hưng phấn hỏi: "Con trai, bộ TV này bao nhiêu tiền, nếu Miên Miên làm được, sau này bán TV đi, nhà chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một số tiền lớn, mẹ nghe nói TV trong thị trấn có tiền cũng phải xếp hàng mua.”Ba cặp vợ chồng kia vừa nghe bà cụ nói, trong lòng cũng rục rịch, phải ha, sao bọn họ không nghĩ ra cái này!Bọn họ cũng từng nghe nói chiếc TV đó ở cung tiêu xã bán tận mấy trăm tệ, cứ mỗi lần đến là bị giành giật điên cuồng, căn bản không đủ bán.Nếu Miên Miên thật sự có thể làm ra TV, chẳng phải gia đình họ sẽ phát tài rồi sao?Chỉ cần gia đình con cả chịu chia cho bọn họ một phần, thì nửa đời sau này bọn họ không cần lo cái ăn cái mặc nữa, nghĩ đến đây ba cặp vợ chồng kia cũng háo hức nhìn Giang Trường Hải, chờ đợi câu trả lời của ông.Ngay cả gia đình hai vợ chồng người con thứ hai cũng có chút rục rịch khi nghe đến chuyện này.Giang Trường Hải thật sự bị ý tưởng viễn vông này của mẹ ông làm cho bật cười, giải thích: "Mẹ à, mẹ nghĩ đi đâu vậy, vật liệu làm TV đều là do Úc Thừa vận chuyển bằng máy bay từ nơi xa xôi ngàn dặm về cho Miên Miên, chuyện làm TV đâu có dễ như mẹ nghĩ, đầu tiên là vật liệu, nhà chúng ta không mua không nổi, còn bán TV thì, mẹ đừng nghĩ đến nữa.""A? Là vật liệu Úc Thừa mang từ Thủ Đô tới à, vậy thì mẹ nghĩ hơi quá rồi." Bà cụ nghe con trai cả nói như thế, cũng biết bà ta đã suy nghĩ chuyện này quá đơn giản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận