Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 538 - Tôi cũng làm vậy



Giang Trường Hải thấy thằng ba đồng ý liền vui vẻ quay sang ông ta nói: “Được, thằng ba đúng là biết nhìn, có thể làm nên đại sự.”Ông lại quay đầu nhìn Giang Trường Hà từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng: “Thằng hai, còn chú thì sao?”Giang Trường Hà thấy hai người nhìn mình liền thấy hơi khó xử, có phần lo lắng: “Anh cả, anh, anh không phải là đang đầu cơ trục lợi đâu đúng không?”“Đúng vậy, thằng hai, đúng là đầu cơ trục lợi.” Giang Trường Hải không e dè mà thừa nhận.“Được, nhưng đây là hành vi phạm pháp, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ có chuyện lớn.” Giang Trường Hà sợ hãi nói.Giang Trường Hải biết rõ lá gan của em mình rất nhỏ, cũng là người thật thà nhất, từ trước đến giờ cũng không dám gây ra chuyện trái lẽ thường tình, nhưng bây giờ ông cần tiền của thằng hai, vì vậy nhất định phải thuyết phục được.“Thằng hai, em sợ cái gì, người đi Hải Thành là anh, người bán đồ cũng là anh, còn em chỉ việc chung tiền vào rồi ở nhà yên tâm chờ một tháng là có thể lấy tiền, chuyện tốt như vậy em còn suy nghĩ gì nữa?”“Đúng vậy đó anh hai à, anh suy nghĩ kỹ xem, một tháng chúng ta có thể kiếm được một trăm đồng, đây cũng không phải là một đồng, mười đồng, mà là một trăm đồng lận đó! Chuyện tốt như vậy, anh mà bỏ lỡ cái thôn này thì về sau cũng không có tiệm nào như vậy nữa đâu.” Giang Trường Đào cũng cực lực khuyên nhủ.Giang Trường Hải nhìn ông ta vẫn còn đang do dự, lại đảm bảo tiếp: “Thằng hai, em đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù đến lúc xảy ra chuyện thật thì anh cũng là người bị bắt, anh sẽ không khai ra hai em, có chuyện gì thì anh sẽ một mình gánh chịu.”“Anh cả, em, em sợ lắm, Nguyên Bân nó còn nhỏ như vậy, nếu em mà xảy ra chuyện gì thì nó phải làm sao bây giờ?” Giang Trường Hà nói ra điều lo lắng trong lòng mình.“Anh hai, anh sợ cái gì thì anh cả cũng nói ra cả rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, mà có thì cũng không khai ra hai chúng ta, nếu anh thật sự lo lắng cho Nguyên Bân thì chi bằng nhân cơ hội bây giờ kiếm thêm chút tiền cho cháu nó, để sau này chăm sóc tốt hơn.” Giang Trường Đào biết anh mình xem trọng nhất là đứa bé liền dứt khoát lôi Giang Nguyên Bân ra để khuyên.“Nhưng…”Giang Trường Hà còn muốn nói thêm điều gì, nhưng vừa nói được một chữ thì bị Giang Trường Đào ngắt lời: “Anh hai à anh còn nhưng nhị gì nữa? Đây là cơ hội ngàn năm có một đó, nếu không có anh cả nói thì cả đời này hai chúng ta chẳng gặp được chuyện tốt như vậy đâu.”“Bây giờ miếng bánh ngon đã rơi xuống rồi, anh không đưa tay ra bắt lấy không lẽ lại còn đợi nó đập vào đầu anh à? Anh cả cũng đã nói đi nói lại rồi là những người ở xưởng đều làm như vậy, mà người ta đã bị gì đâu, không lẽ chúng ta lại xui xẻo đến thế?”Sự lo lắng do dự của Giang Trường Hà lần lượt bị Giang Trường Đào đẩy lùi, ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.“Được, anh cả, em, việc này chúng ta cùng làm.” Giang Trường Hà nói.“Hầy, được, thế mới đúng chứ, anh em chúng ta đoàn kết lại, đồng tâm hiệp lực, hai người đi theo anh làm ăn thì cứ ngồi chờ mà đếm tiền đi.” Giang Trường Hải thấy hai người đồng ý liền nở nụ cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, vô cùng vui vẻ.“À đúng rồi, thằng hai thằng ba, hai người đều biết chuyện của anh, nói chung là nó không được tốt lắm, vì vậy càng ít người biết càng tốt, về nhà cũng đừng kể cho ai nghe, ngay cả vợ mình cũng không được, biết chưa?” Giang Trường Biển sợ hai người không biết nặng nhẹ, cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò.Thực ra vợ của thằng hai rất thật thà, cũng không phải là người thích buôn chuyện, vì vậy biết được chuyện gì nên nói chuyện gì không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận