Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 799 - Không cần nhiều sính lễ



“Cũng không phải chuyện quan trọng gì, cậu của Úc Thừa không phải đang sống ở nhà các em sao? Chị tìm anh ấy có chút việc, hai người các em trở về dẫn anh ấy tới đây một chút.” Cuối cùng Phùng Lệ cũng nói ra mục đích chân chính của mình .“A? Kêu cậu Phương ra? Vậy sao chị không trực tiếp đi tới nhà em tìm cậu?” Chí Võ khó hiểu hỏi.Phùng Lệ gõ trán Chí Võ, có chút xấu hổ buồn bực nói: “Kêu em đi thì em đi. Con nít thì hỏi nhiều như vậy làm gì?”Chí Võ ôm đầu, nhìn anh cậu ta rồi chờ anh ấy ra quyết định.Chí Văn tưởng tượng không phải chuyện quan trọng gì, liền đáp ứng: “Chí Võ, vậy em trở về nói với cậu Phương của một tiếng. Anh ở đây chờ em.”“Vâng, anh. Vậy anh nhất định phải chờ em. Anh đừng trộm đi tìm bọn họ chơi.” Chí Võ không yên tâm dặn dò nói.“Đã biết, đi nhanh về nhanh. Anh chỉ dành năm phút chờ em.” Chí Văn nói.“Được rồi.” Chí Võ vừa nghe chỉ chờ năm phút, giơ chân chạy hướng nhà.Tới nhà, Phương Trí Viễn đang đọc sách. Ông ấy thấy Chí Võ thở hồng hộc chạy tới liền duỗi tay tiếp. Ông ấy sợ cậu ta không ổn định sẽ ngã nhào.“Chí Võ, chạy chậm một chút. Đừng để bị té ngã.” Phương Trí Viễn dặn dò nói.“Cậu Phương, con, hoa khôi trong thôn chúng con, chị Phùng nói tìm cậu có việc.” Chí Võ bắt lấy cánh tay Phương Trí Viễn nói.“Hm? Vị nào?” Phương Trí Viễn nghe tên lạ, nghi hoặc hỏi.“Chị Phùng, là cô gái đẹp nhất trong thôn.” Chí Võ giải thích nói.“Cô gái đó tìm cậu có chuyện gì?” Phương Trí Viễn vô cùng khó hiểu. Lần đầu tiên ông ấy nghe thấy tên này.“Con cũng không biết. Cậu Phương cùng đi với con nha.” Chí Võ sốt ruột đi chơi, túm cánh tay Phương Trí Viễn liền trốn đi.“Biết rồi, Chí Võ. Cậu và con cùng đi. Chúng ta chậm một chút đi.” Phương Trí Viễn thấy cậu ta gấp như vậy nên cũng không lại truy cứu. Ông ấy nắm tay Chí Võ rồi ra ngoài với cậu ta.Giang Miên Miên đi từ phòng lớn ra, vừa vặn nhìn thấy Chí Võ túm cậu Phương đi ra ngoài. Lòng hiếu kỳ của cô khiến cô vụng trộm đi theo phía sau hai người. Cô muốn xem cuối cùng bọn họ muốn đi làm gì.Nhưng cô không biết cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Cô lặng lẽ meo meo đi theo phía sau hai người. Sau lưng cô, Úc Thừa cũng ở im lặng đi theo.Phùng Lệ đứng chờ cách nhà họ Giang gia không xa. Chị ta nhanh chóng nhìn thấy được Phương Trí Viễn mà mình thương nhớ.Phương Trí Viễn lại đây. Phùng Mẫn nháy mắt liền cảm thấy hai đứa nhỏ Chí Văn, Chí Võ này thật vướng víu.“Chí Văn Chí Võ, đi, đi tìm tiểu đồng bọn chơi đi.” Phùng Lệ cùng hai đứa nhỏ nói.“Vậy chúng ta đi chơi.” Chí Văn, Chí Võ sớm đã không muốn tại đây chờ. Bọn họ nói xong, liền chạy mất.Phương Trí Viễn nhìn cô gái chỉ mới gặp một lần trước mặt, khách khí hỏi: “Vị nữ đồng chí này, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì sao?”“Đồng, đồng chí Phương, chúc anh một ngày tốt lành. Tôi tên Phùng Lệ.”Phùng Mẫn hồng cả mặt. Dù trong lòng vô cùng hồi hợp, xấu hổ nhưng chị ta vẫn cố gắng lấy đủ dũng khí nhìn Phương Trí Viễn nói: “Tôi nghe nói anh còn độc thân. Thật trùng hợp, tôi cũng không có đối tượng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh liền thích anh. Anh có thể trở thành người yêu của tôi được không?”“Thật ngại, đồng chí Phùng. Tôi tạm thời không có ý định kết hôn, cũng không có ý định thành người yêu. Xin cô đừng lãng phí thời gian trên tôi.” Phương Trí Viễn lễ phép từ chối.Phùng Mẫn cắn cắn môi, lại cho thấy tấm chân tình nói: “Nhà tôi không cần nhiều sính lễ, còn sẽ chuẩn bị một ít đồ cưới cho tôi. Tôi, mọi người trong nhà đều khen cơm tôi nấu ngon. Anh, anh có thể suy nghĩ một chút. Tôi thật sự rất thích anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận