Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 223. Kinh ngạc và vui mừng khôn xiết

Còn lại trong bao, vừa nhìn liền thấy tất cả đều là đồ ăn vặt cao cấp đắt tiền.
Khóe mắt Tôn Lệ Hà liếc thấy hộp thịt bò đóng hộp ở dưới đáy, thế là vội vàng đưa tay lấy đi.
"Bốp! !"
Chẳng qua bà ta chưa kịp đụng vào hộp kia đã bị Giang Trường Hải lấy tay đánh ra: “Là đồ của thím à mà thím lấy?!”
“Vậy cũng không phải là của anh! Úc Thừa cũng không chỉ mặt điểm tên nói là cho nhà anh. Đồ nhiều như thế chẳng lẽ nhà anh lại muốn chiếm hết hay sao?” Tôn Lệ Hà mặt đỏ bừng, gào họng lên mà hô.
Hôm nay bà ta dù như thế nào cũng muốn được chia chút hời, trừ khi chính Úc Thừa đứng ở đây nói cho là đều cho nhà anh cả.
Còn đang suy nghĩ đã thấy Giang Trường Hải từ trong túi lấy ra một lá thư, đắc ý hướng về phía bà ta quơ quơ nói: “Ha ha, thím khoan hãy nói, Úc Thừa đúng thật là chỉ mặt điểm tên tặng quà cho nhà tôi. Đây là thư gửi kèm bưu kiện, trong này viết chỉ có hộp điểm tâm và túi kẹo sữa này là cho cả nhà, còn lại tất cả đều là cho nhà tôi.”
"Cái gì? !"
Lần này không chỉ Tôn Lệ Hà cạn lời, bà cụ cũng trợn tròn mắt, đống đồ lớn như vậy, thế mà tất cả đều cho phòng lớn.
Giang Trường Hải lấy ra một hộp bánh và một túi kẹo lớn, đưa tới trước mặt bà cụ: "Mẹ, giữ lại hai loại cho cha."
Ông lấy lá thư này ra cũng không phải vì để ý những lời nói ghen tị của Tôn Lệ Hà, mà là dùng để kiềm chế mẹ của ông.
Nếu như không có lá thư này, ông có bị ngu ngốc thì mới giữa ban ngày ban mặt mà nghênh ngang khiêng kiện hàng này về nhà.
Trương Quế Hoa hung dữ nhìn ông: “Không được, thế này cũng quá ít rồi!”
Trước chưa cần nói đến những đồ vật khác, chỉ riêng chỗ thịt bò đóng hộp này đã là đồ vật quý giá có tiền cũng không mua được.
Bình thường bọn họ ngay cả thịt heo cũng không có mà ăn, càng không nói đến thịt bò.
Úc Thừa lớn lên có thể cao như vậy, khỏe mạnh như vậy, nguyên nhân nhất định là do ở thủ đô thường xuyên được ăn thịt bò.
Những đồ hộp này nếu là cho cho hai đứa cháu trai mình ăn, chắc chắn cũng có thể trở nên cao lớn như cậu.
Tôn Lệ Hà càng là nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay Giang Trường Hải, nghiến răng ken két.
Cái thằng Úc Thừa này, tặng đồ thì cứ tặng đi, còn cố tình viết lá thư gửi theo giải thích phân chia thế nào, đúng là thằng oắt con không biết điều.
Giang Trường Hải cũng chủ động lấy ra hai hộp đồ hộp, nói: “Mẹ, hai hộp thịt bò đóng hộp này là con con hiếu kính mẹ và cha ạ.”
“Con có nhiều như vậy, sao chỉ cho chúng ta hai hộp? Mẹ con ta mỗi người một nửa.” Trương quế hoa vẫn còn bất mãn, đây chính là thịt đó!
"Không được!”
Giang Trường Hải kiên quyết lắc đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chỗ thịt bò đóng hộp này con muốn giữ lại để cho con gái của con ăn, Miên Miên hiện giờ đi học trí óc mệt mỏi, con phải cố gắng bồi bổ cho nó mới được.”
“Cái thằng con bất hiếu!”
Trương Quế Hoa ngoài miệng thì mắng chửi, nhưng bà ta lại thật sự hết cách với thằng con trai này, nhất là lúc có liên quan đến Miên Miên, ông càng cực kỳ bao che cho con.
Lại nghĩ đến đứa cháu gái này trước đó không lâu, mới cho nhà họ Giang được nở mày nở mặt, lại kiếm được tiền, hai hộp này cũng không quá cần.
Thế là lùi một bước nói: “ Đồ hộp mẹ không cần, con cho mẹ một hộp bánh ngọt đi.”
“Vâng.”
Chia đồ vật xong, Trương Quế Hoa lập tức liền mang về phòng, cất vào trong ngăn tủ khóa lại, sợ Giang Trường Hải thừa dịp bà ta không chú ý lại mang đi chia.
Lễ vật lần trước chủ nhiệm Chu đem đến bị ông chia hết, bà ta liền đau lòng vài ngày.
Mà Tôn Lệ Hà đỏ mắt nửa ngày cái gì cũng không nhận được, bà ta tức giận đến mức mặt đều tái xanh, lồng ngực tắc nghẹn đến suýt chút thì thở không ra hơi.
Trong lòng bà ta vạn lần hối hận, hận sao lúc trước không phải nhà bà ta cứu Úc Thừa.
Chiêu Đệ lại là tràn đầy kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, vạn vạn không nghĩ đến một nhà bác cả lại có liên hệ với ngài Úc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận