Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 510. Chúng ta không nên có lòng tham

Anh em ba người thương lượng xong chuyện nhân sâm, cũng đã không còn sớm nữa, bọn họ trực tiếp chia tay nhau dưới chân núi, Giang Trường Hà, Giang Trường Đào trở về thôn, Giang Trường Hải trở về trấn.
Lúc Giang Trường Hải trở về, vừa khéo Tô Uyển Ngọc mới làm xong cơm tối.
Thấy ông trở về, Tô Uyển Ngọc rất ngạc nhiên mừng rỡ: "Anh Hải, anh trở về thật đúng lúc, mau rửa tay một cái, tới ăn cơm nào."
Giang Miên Miên không thấy cha một ngày, bây giờ thấy cha tràn đầy mệt mỏi trở về, cô quan tâm nói: "Cha, cha làm việc cực khổ rồi, sớm cơm nước xong để con đấm bóp vai cho cha.”
"Cha không khổ cực đâu."
Giang Trường Hải nghe lời quan tâm của con gái, vẻ mệt mỏi trên mặt bị quét sách, lấy hộp đựng nhân sâm trong túi giải phóng, mặt đầy thần bí nói: "Con gái, con mở ra xem đây là cái gì?"
Giang Miên Miên nghe lời mở hộp ra, thấy bên trong đặt một nhân sâm lâu năm còn dính bùn đất, cô khiếp sợ hỏi: "Cha, nhân sâm này cha lấy từ đâu?"
"Ha ha, đây là cha và chú hai, chú ba của con cùng nhau ra sau núi đào." Giang Trường Hải đắc ý nói với Giang Miên Miên đang nhíu mày.
Tô Uyển Ngọc lại gần, nhìn thấy nhân sâm thì vui vẻ nói: “Anh Hải, nhân sâm này không nhỏ nha, lần này đoán chừng nhà chúng ta sắp phát tài rồi!"
Giang Trường Hải cũng vui vẻ nói: "Ngày mai anh đi hỏi thăm một chút, nhìn xem thử có thể bán được bao nhiêu. Ôi, lần này đứa bé Chiêu Đệ kia cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt."
Ông vẫn luôn đề phòng Chiêu Đệ, trái lại lần này lại hiếm khi khen cô ta.
Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Miên Miên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là Chiêu Đệ nói trong núi có nhân sâm sao cha?"
Giang Trường Hải: “Đúng vậy, là Chiêu Đệ nói với chú hai và thím hai con, sau đó chú hai thím hai con nói cho cha và chú ba của con biết."
Lấy được lời khẳng định của cha, lại làm cho Giang Miên Miên càng thêm không hiểu, cô nhớ trong quyển tiểu thuyết niên đại kia, lúc phòng hai đào nhân sâm, không có nói cho bất kỳ ai.
Hơn nữa lần trước cô và Chiêu Đệ ồn ào căng thẳng như vậy, sao cô ta có thể nói chuyện này ra, để cho gia đình họ và phòng ba mà cô ta ghét nhất chiếm tiện nghi miễn phí chứ?
Nhưng, rốt cuộc cũng là người trường thành thấy được nhiều chuyện, rất nhanh Giang Miên Miên đã suy nghĩ ra.
Bởi vì mặc dù trong sách nói Giang Chiêu Đệ mang thân phận người sống lại, cũng đã lựa chọn các biện pháp xử lý trước thời hạn, để cho Giang Nguyên Bân bình an ra đời.
Nhưng cô ta không có năng lực cải thiện điều kiện sống của phòng hai, cho nên Triệu Tiểu Quyên bị thiếu dinh dưỡng, không đủ sữa. làm cho Giang Nguyên Bân sinh ra đã yếu ớt, bộ dạng hết sức ốm yếu, rất nhiều người nhìn đều nói đứa nhỏ này sống không lâu.
Vì vậy, hai người thật thà phúc chất phác phòng hai vì kiếm thêm chút tiền, mua đồ dinh dưỡng và sữa mạch nha cho con trai út, để cho bé có thể sống sốt, mới có thể ích kỷ một lần như vậy, lựa chọn một mình đào nhân sâm, không nói cho những người trong nhà biết.
Nhưng đời này Triệu Tiểu Quyên ăn ngon, sữa đầy đủ, nuôi Giang Nguyên Bân trắng trẻo mập mạp, phòng hai cũng không cần tiền gấp, cũng tuân theo bản tính thiện lương lựa chọn nói tin tức cho anh em ruột của mình, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm.
Ai, nói tới nói lui, cũng bởi vì nghèo khó mà làm ra nhiều chuyện.
"Được rồi, anh Hải, anh nhanh cất nhân sâm đi, chúng ta ăn cơm trước đi, đi ra ngoài cả một ngày, rất mệt đi?" Tô Uyển Ngọc đau lòng nhìn Giang Trường Hải nói.
"Tạm được, nếu là mỗi ngày có thể đào nhân sâm, anh tình nguyện mỗi ngày đều lên núi." Giang Trường Hải cầm nhân sâm, vui vẻ nói.
Nhưng Tô Uyển Ngọc nghe vậy lại hết sức tỉnh táo: "Nhân sâm này cũng không giống như cà rốt, muốn đào là có thể đào được, chúng ta không nên có lòng tham với chuyện bất ngờ được phát tài này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận