Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 988 - Vừa chua xót vừa ngọt ngào



Bởi vì rất nhiều lần Giang Miên Miên nhìn thấy nét mặt cô đơn của cha khi cầm tấm ảnh chụp chung của anh chị em họ.Nghe vậy, Giang Trường Phượng lại không nhịn được mà rơi nước mắt, ôm chầm lấy Giang Miên Miên, nghẹn ngào nói: “Cô cũng rất nhớ họ.”Giang Miên Miên thấy cô út kích động như vậy, liền nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, âm thầm an ủi.“Cô út, ở đây nhiều người qua lại, chúng ta vẫn nên tìm chỗ thích hợp để nói chuyện đi.” Giang Miên Miên bị Giang Trường Phượng ôm chặt, thấy người qua đường nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, liền nhẹ nhàng nhắc nhở.“Đúng đúng, Miên Miên nói đúng, cô út gặp được cháu quá kích động rồi, vậy mà quên mất chúng ta đang ở ngoài đường.” Giang Trường Phượng đưa tay lên lau nước mắt, buông Miên Miên ra, mỉm cười nói.Lúc nghe Miên Miên nói anh trai cô chưa quên cô, còn thưởng xuyên nhắc đến mình, Giang Trường Phượng thật sự rất vui mừng, nhất thời kích động quên hết tất thảy mọi thứ.“Miên Miên, cô biết một quán trà, trà ở đó rất ngon, cách chỗ này không xa, cô dẫn các cháu qua đó.” Giang Trường Phương cười nói với hai người.“Vâng, cô út, chúng ta đến quán trà đó đi.” Giang Miên Miên mỉm cười ngọt ngào.“Miên Miên thật ngoan.” Giang Trường Phượng nhìn Giang Miên Miên đầy vẻ cưng chiều, đưa tay xoa đầu cô một cách ấm áp.Úc Thừa thấy Giang Miên Miên đồng ý, cũng không nói gì nữa, ba người cùng nhau đi đến quán trà đó.Mặc dù Giang Trường Phượng nóng lòng muốn biết tình hình của mọi người trong nhà, nhưng cô vẫn gọi trà bánh cho Giang Miên Miên trước, để họ ăn xong rồi mới nói chuyện.“Miên Miên, trà bánh ở quán này cực kỳ ngon, trang trí cũng rất đẹp, mỗi loại cô út đều gọi cho cháu một ít, cháu thích ăn loại nào, lần sau nếu có cơ hội, cô út lại mang đến cho cháu.” Giang Trường Phượng nhìn Giang Miên Miên nhẹ nhàng nói.“Vâng, cảm ơn cô út ạ.” Giang Miên Miên ăn một chiếc bánh, giống như chú chuột nhỏ, miệng phồng lên cười gật đầu.Giang Trường Phượng nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô cháu gái, trái tim như đang tan chảy vậy.Đợi Miên Miên ăn xong, Giang Trường Phượng mới hỏi đến chuyện mà mình quan tâm nhất: “Miên Miên, mấy năm nay cô không ở nhà, ông bà cháu vẫn khỏe chứ?”“Cô út, cô yên tâm, ông bà cháu vẫn khỏe lắm, họ ra đồng làm việc, còn giỏi hơn của chú hai, chú ba.” Giang Miên Miên cố ý nâng cao tông giọng, nhanh nhẹn nói.Sau nhiều năm, cuối cùng cũng biết được tin tức của người nhà, Giang Trường Phượng chốc lát liền đỏ cả mắt, sau đó lại mỉm cười hạnh phúc: “Lúc trước cô ờ nhà, ông bà cháu nổi tiếng khắp thôn là làm việc chăm chỉ, không ngờ đã mấy năm trôi qua, sức khỏe của hai người vẫn còn dẻo dai vậy, thật tốt quá.”“Miên Miên, thế còn cha cháu, chú hai, chú ba cháu vẫn khỏe chứ? Bây giờ trong nhà có bao nhiêu đứa trẻ rồi? Bọn trẻ vẫn học hành tốt chứ?” Giang Trường Phượng quan tâm hỏi.“Cô út, cha cháu vẫn khỏe, chú hai, chú ba vẫn cùng ông bà cháu làm ruộng, trong nhà còn có hai em nhỏ hơn cháu, đều là con của chú hai, hai con gái, một con trai, các chị cháu học rất giỏi, năm nay đều đi học cấp hai rồi.” Giang Miên Miên hiểu được cảm xúc của người cô xa nhà lâu năm khi gặp được người thân nên cô rất tận tâm trả lời.Lúc cô út rời nhà, cô mới được một tháng tuổi, vậy nên những đữa nhỏ sinh sau cô cô út đều không biết.Giang Trường Phượng nghe lời kể của cô cháu gái, dần dần phác họa ra cuộc sống của Giang gia ở thôn Thạch Kiều, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận