Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 279. Hạnh phúc đến choáng váng

Không lẽ thực sự giống như Giang Miên Miên, là một thiên tài?
Vì vậy cô ấy đè nén sự kích động nói: “Bạn học Giang Chiêu Đệ, em thực sự là một đứa trẻ thông minh. Sau này học tập thật tốt chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn. Nào, để cô đưa em đến lớp.”
“Cảm ơn cô giáo, cảm ơn cô giáo.” Giang Trường Hà nói liên tục. Trừ cảm ơn ra, ông không biết mình nên nói điều gì nữa.
Nhưng nghe thấy cô giáo khích lệ con gái của mình như vậy, trong lòng ông vô cùng xúc động, cảm thấy lưng của mình cũng có thể đứng thẳng hơn một chút.
“Phụ huynh của Giang Chiêu Đệ, không cần khách sáo như vậy, đây là điều chúng tôi nên làm.”
Giang Trường Hải ở một bên cũng không cho là đúng nhíu mày. Chỉ học lớp hai mà thôi, con gái của ông trực tiếp lên lớp bốn đó.
Nhưng ông cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại: “Cô giáo, Trường Hà, tôi phải đi làm rồi, tôi đi trước.”
“Được, có việc anh cứ đi trước.” Cô giáo gật gật đầu với Giang Trường Hải.
Giang Trường Hà thấy anh cả của mình đi rồi, trong lòng cảm thấy không có người đáng tin cậy, cũng muốn rời đi: “Vậy, tôi cũng quay về làm ruộng đây.”
Trước khi đi, ông khó có được dịu dàng xoa đầu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, ở trường phải học tập cho thật tốt nhé. Nghe lời cô giáo, biết chưa?”
“Con biết rồi cha, cha yên tâm đi.”
Giang Chiêu Đệ lần đầu tiên được cha mình dịu dàng xoa đầu như vậy. Cảm giác này đối với cô ta mà nói rất mới lạ, cũng rất ấm áp.
Xem ra hiện giờ không chỉ có ông bà cụ thay đổi thái độ với cô ta, ngay cả cha cũng bắt đầu quan tâm cô ta rồi.
Có thể thấy được địa vị trong gia đình của mình tăng lên, Chiêu Đệ cảm thấy rất vừa ý về điều này.
Cô giáo Trần cũng đưa Chiêu Đệ về lớp: “Các em, cô giới thiệu cho các em một bạn học mới, em ấy tên là Giang Chiêu Đệ, sau này các em nhớ phải hòa thuận với nhau. Giang Chiêu Đệ, em ngồi ở chỗ hàng thứ ba kia.”
“Em cảm ơn cô.”
Giáo viên lớp bốn Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông thấy Giang Trường Hải đi rồi, biết rằng Giang Miên Miên chắc chắn đang ở trường học, lập tức vội vàng đến lớp bốn: “Bạn học Giang Miên Miên, em ra đây một chút.”
Bình thường, các học sinh trong lớp ngày nào cũng ở cùng nhau. Cả một kì nghỉ đông không gặp mặt, bây giờ đã gặp lại rồi đều cảm thấy rất thân thiết.
Bọn chúng đều đang tụm năm tụm ba với nhau, chỗ thì đùa nghịch, chỗ thì nói những chuyện thú vị xảy ra trong nhà khi đón Tết. Bầu không khí trong lớp rất náo nhiệt.
Bạn cùng bàn của Giang Miên Miên cũng đang nói với Giang Miên Miên những chuyện vui, những món ăn ngon trong nhà mình lúc đón Tết.
Vào lúc các học sinh đang nói chuyện hăng say, bọn chúng nhìn thấy thầy giáo chủ nhiệm và thầy dạy Ngữ Văn vào lớp, trong nháy mắt đều im lặng.
Sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn Giang Miên Miên đi ra ngoài, được thầy giáo yêu thích cũng không phải điều gì tốt.
“Thầy Lưu, thầy Mạnh, các thầy tìm em có việc gì không ạ?” Giang Miên Miên chớp mắt hỏi.
“Là như vậy, bạn học Giang Miên Miên, thầy muốn biết tiến độ tự học trong kì nghỉ đông này của em như thế nào? Có gặp phải vấn đề gì hay không?” Lưu Văn ôn hòa giải thích.
“Đúng vậy, bạn học Giang Miên Miên, có vấn đề gì em cứ nói với các thầy, các thầy chắc chắn sẽ giúp đỡ em.” Mạnh Vệ Đông cũng quan tâm hỏi.
Giang Miên Miên lắc đầu: “Cảm ơn thầy, nhưng trước mắt trong vấn đề học tập em không gặp phải vấn đề gì.”
Hai thầy giáo lại hỏi: “Vậy bài tập em đều đã biết làm cả rồi?”
Bọn họ sắp xếp không ít bài tập ngoài định mức cho tiểu thiên tài, có bài cũng có độ khó rất cao.
Giang Miên Miên gật đầu, lại nhẹ nhàng ném một quả bom vào lòng đại dương: “Đã học xong rồi ạ, nhân tiện em cũng đã học xong bài của kì sau rồi.”
“Học hết sách giáo khoa của kì sau rồi?” Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông bị bom tạc đến hoa mắt chóng mặt, đương nhiên là hạnh phúc đến choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận