Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 537 - Vay tiền tính lãi 2



“Được rồi, tôi biết rồi, vậy thì không đi nữa.” Trương Quế Hoa không tình nguyện mà nói.Mà lúc này Giang Trường Hải không biết cha đã giúp đỡ mình rất nhiều.Ông quay về là để mượn tiền, nếu để mẹ biết thì nhất định sẽ ngăn cản, không những vậy mà còn sẽ nhắc mãi.“Anh cả, lần này anh tìm em có việc gì?” Giang Trường Đào đầy nhiệt tình.Lần trước bán nhân sâm được giá cao, chia được nhiều tiền nên thái độ của Giang Trường Đào cũng thay đổi rõ rệt, lúc này ông ta xem anh mình như thần tài.“Ừm, anh cả, có chuyện gì không?” Giang Trường Hà cũng hỏi.“Thằng hai thằng ba, lần này đến tìm hai chú là có chuyện tốt, có thể kiếm được tìm, không biết hai chú có dũng khí để thử không.” Giang Trường Hải cười tủm tỉm nói.“Chuyện tốt gì cơ? Anh cả, anh mau nói đi.” Giang Trường Đào nghe được có thể kiếm tiền liền vội vàng hỏi.Ông ta thấy anh mình làm ăn khấm khá nên từ lâu đã muốn đi theo, chỉ là chưa có cơ hội, hiện tại anh mình sẵn sàng chia sẻ cơ hội kiếm tiền cho mình thì trong lòng ông ta hết sức kích động.“Chuyện là thế này, bây giờ trong tay anh đang nắm giữ một phương pháp, anh dự định ngày mai sẽ đi theo xe vận chuyển của nhà máy để đến Hải Thành mua một ít hàng hóa để bán, mua về rồi tăng giá, tuyệt đối sẽ không lỗ, người trong xưởng chúng ta đều làm như vậy, hiện tại đã làm ra được bộn tiền.”Giang Trường Hải vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của hai đứa em mình, thấy Giang Trường Đào có vẻ động tâm, còn Giang Trường Hà vẫn hơi do dự.Ông lại nói tiếp: “Vì vậy cũng đừng trách anh có mối làm ăn tốt mà không chia cho mấy em, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt rồi, muốn làm thì cùng làm, góp tiền cho anh, anh sẽ tính cho một phần, đợi khi mua đồ bán được anh sẽ chia tiền vốn và lãi.”“Hai chú yên tâm, anh nhất định sẽ không đối xử tệ với hai chú, anh biết hai chú đang có hơn 400 đồng, nếu như cho anh mượn số tiền đó, chờ quay về bán được hàng thì có thể thu lại 100 đồng tiền lời, nói cách khác, đầu tư bốn trăm nhận lại được năm trăm, thế nào? Có phải là rất tốt không?”Giang Trường Đào nghe ông nói xong, đôi mắt lập tức sáng rực lên: “Đúng đúng, là chuyện tốt, anh cả, anh, anh khi nào thì trở về? Bao lâu mới bán được hết số hàng đó?”“Ừm, chắc là đi cũng nửa tháng, còn bán đồ thì cần một tháng là đủ.” Giang Trường Hải vô cùng tự tin nói.Ông cố ý nói thời gian dài ra một chút để bọn họ đỡ sốt ruột.Thực ra trong khoảng thời gian này ông Ngưu và nhân viên bán hàng của cung tiêu xã đã tìm ông vài lần để hỏi xem khi nào đi Hải Thành.Lần trước ông bán những đồ mua về lần trước, luôn có người đến hỏi xem còn không, khi nào thì hàng đến, nên ông rất tự tin về khoản này, chỉ cần chuyển đồ về thì ông Ngưu và người bán hàng có thể sẽ thu mua hết.“Anh cả, em làm, em góp 400 đồng, lát nữa quay về nhà em sẽ lấy tiền đưa cho anh.” Giang Trường Đào mặt đỏ bừng, hết sức kích động mà nói.Mẹ ơi, một tháng? Chỉ cần một tháng thì 400 đồng sẽ thành 500 đồng, đây là tốc độ gì vậy?Hai người làm nông hai năm cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy con đường phát tài tốt đến thế, trừ khi ông ta ngu ngốc mới từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận