Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 214. Có phải em bị ngu hay không

Mấy bé gái nghe lời của Giang Miên Miên, theo bản năng chạy ra bên ngoài sân.
Kết quả chạy đến cửa sân, đột nhiên Chiêu Đệ lại xoay người chạy trở về.
Giang Miên Miên: "..."
Chiêu Đệ, có phải em bị ngu hay không?
Ngay cả Tôn Lệ Hà cũng ngẩn ra, ngay sau đó đắc ý cười lên, cho là Chiêu Đệ biết sau khi chạy trở về sẽ càng bị đánh thảm hơn.
Kết quả một giây sau, Chiêu Đệ giống như một quả pháo nhỏ đụng bà ta ngã xuống đất.
Không biết là trùng hợp hay không, trên đất có một tảng đá lớn, đúng lúc đụng vào ngang hông bà ta: "A!"
Hơn nữa còn vô tình đụng ngã thùng nước sau lưng, toàn bộ nước lạnh như băng bên trong đều tưới lên người bà ta: "A a a! Chiêu Đệ, con bé chết tiệt kia, tao nhất định sẽ lột da mày!!"
Chiêu Đệ hết sức hả giận nhìn Tôn Lệ Hà, nhất thời cảm thấy cả người sảng khoái, cuối cùng cũng nhả được một ngụm ác khí này, để cho bà dám trêu chọc tôi.
Đại Nha và Nhị Nha biết đã gây chuyện, vội vàng đi tới đỡ đối phương: "Thím ba, thím nhanh đứng dậy về phòng đổi quần áo sạch sẽ đi."
Xong rồi xong rồi, lần này Chiêu Đệ sẽ thật sự bị đánh một trận đau!
Lúc này cả nhà họ Giang họp xong thì vừa cười vừa nói đi về, thấy một sân bừa bộn như vậy, nhất thời trố mắt nhìn nhau.
Không phải chỉ không có nhà một giờ thôi sao? Xảy ra chuyện gì đây?
Giang Trường Đào thấy cô vợ nhà mình chật vật như vậy, lập tức nhíu mày đi tới hỏi: "Vợ, em xảy ra chuyện gì vậy?"
Lập tức trên mặt Tôn Lệ Hà tràn đầy tủi thân khóc kể: "Chao ôi, em không muốn sống nữa, mọi người đều về rồi, em bị mấy đứa này bắt nạt đến chết mà."
"Xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng, gào cái gì mà gào?" Trương Quế Hoa tức giận mắng một câu, sợ hàng xóm chê cười.
"Cha mẹ, hai người phải làm chủ cho con, đứa nhỏ Chiêu Đệ này thật sự là không biết nói sao, ở nhà không làm việc gì cả, nói người thím ba như con không thể sai nó làm việc, còn đẩy con thành như vậy." Tôn Lệ Hà đỡ eo thêm dầu thêm mỡ tố cáo.
Trương Quế Hoa nghe được lời này, không hỏi một tiếng, hung hăng trừng nhìn Chiêu Đệ: "Được lắm, Chiêu Đệ, mày còn dám ra tay với người lớn, hôm nay quần áo một mình mày giặt, buổi tối không cho phép ăn cơm."
Chiêu Đệ cũng không giải thích gì, xoay người bưng chậu quần áo dơ đầy ắp đi ra ngoài.
Cô biết, bà nội thiên vị nhà chú ba, mình nói cái gì bà nội cũng không tin, cô cũng lười lãng phí miệng lưỡi.
Nếu bây giờ không phải cô tuổi còn nhỏ, cha mẹ lại không chịu ở riêng, cô mới không ở đây nhận phần uất ức này!
"Bà nội, không phải như vậy, Chiêu Đệ em ấy không có-----"
Đại Nha, Nhị Nha muốn giải thích, Trương Quế Hoa hoàn toàn không muốn nghe: "Hai đứa bọn mày nhanh chóng quét sân cho sạch sẽ, khắp nơi đều là nước."
Lúc này Tôn Lệ Hà dương dương đắc ý đỡ eo, vào nhà thay quần áo.
Triệu Tiểu Quyên nhìn bóng lưng gầy nhỏ của Chiêu Đệ, nhỏ giọng cầu xin mẹ chồng: "Mẹ, thân thể Chiêu Đệ vừa mới khỏe lại, mẹ phạt nó làm việc nhiều một chút, nhưng đừng phạt nó không ăn cơm được không ạ?"
Từ nhỏ bà đã bị truyền quan niệm, bé gái làm việc là đúng, mặc kệ vì nguyên nhân gì chống lại người lớn là không đúng.
"Tôi thấy thân thể nó vô cùng tốt, đụng thím ba của nó thành ra bộ dạng kia, nhỏ như vậy đã chống đối người lớn còn dám ra tay với người lớn, bây giờ không quản, sau này thì sao?" Trương Quế Hoa nổi giận nói.
Triệu Tiểu Quyên bị mẹ chồng mắng đến á khẩu không trả lời được, cúi đầu không dám nói gì thêm nữa.
Giang Miên Miên mím môi một cái, trong lòng không biết tại sao có chút tức giận và bi ai, nhưng cô biết dù mình có nói giúp cũng vô dụng.
Trong mắt trọng nam khinh nữ của ông nội bà nội, dù mấy đứa cháu gái không sai, nhưng lúc nào cũng có thể đánh mắng
Bạn cần đăng nhập để bình luận