Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 677 - Thể diện không nhỏ



"Úc đại ca ơi, đi thôi, đi đón Miên Miên nào." Trình An ló đầu từ ghế sau ra, vẫy tay với Úc Thừa.Úc Thừa ngồi vào ghế phụ, xe Jeep chậm rãi chạy ra khỏi trụ sở khu quân sựrồi đi lên đường chính. Hứa Thành mở lời: "Các anh em, ngồi vững nhé!"Dứt lời cậu lập tức đạp chân ga, tăng tốc lái xe tới sân bay.Hứa Thành lái xe nhanh. Khi họ đến nơi, chiếc máy bay mà Giang Miên Miên ngồi vẫn chưa tới.Họ đợi gần nửa tiếng, máy bay chở hàng mới thong thả hạ cánh.Giang Miên Miên vừa xuống máy bay đã trông thấy đám Úc Thừa đứng cách đó không xa.Cô ngoảnh đầu nói với phi công mở cửa giúp mình: "Cháu cảm ơn chú. Bạn cháu đến đón cháu rồi, cháu đi tìm bọn họ đây ạ.""Ừ, cháu đi đi." Phi công liếc nhìn đám Úc Thừa, thầm tặc lưỡi: cô bé này có thể diện không nhỏ, thế mà lại được mấy cậu ấm này đến đón."Anh Úc, anh Đường Lâm, anh Trình An, anh Hứa Thành, em đến rồi." Giang Miên Miên chạy tới, vui vẻ gọi mọi người.Úc Thừa vươn một tay đón lấy cặp sách của Giang Miên Miên, tay còn lại xoa đầu cô. Cậu mỉm cười lên tiếng: "Em chạy nhanh như vậy làm gì? Bọn anh có chạy mất đâu."Giang Miên Miên le lưỡi, nghịch ngợm đáp lời: "Không phải vì em sợ các anh chờ sốt ruột sao.""Ha ha, Tiểu Miên Miên thật tri kỷ. Đi nào, các anh dẫn em đi ăn ngon." Trình An cười ha hả."Đến đây nào Cừu Non, em ngồi đằng trước ấy." Úc Thừa kéo Giang Miên Miên định ngồi ghế sau lại, đồng thời mở cửa ghế phụ ra hiệu cho cô lên xe."Ơ? Cảm ơn anh Úc." Giang Miên Miên nở nụ cười ngọt ngào với cậu, vâng lời lên ghế phụ.Trình An ở bên cạnh thấy rõ cảnh này. Cậu bước đến huých vào Úc Thừa: "Đại ca Úc, anh thiên vị quá rồi đấy, em muốn ngồi nói chuyện cùng Miên Miên cơ.""Cậu ngồi sau đi, cũng đâu trì hoãn cậu nói chuyện." Úc Thừa liếc đối phương rồi dứt khoát ngồi vào ghế sau.Trình An bĩu môi, vội vàng lên xe theo.Mấy người đã lên xe cả, Hứa Thành lái xe chậm rì rì ra khỏi đại viện quân khu, sau đó nhìn Úc Thừa qua gương chiếu hậu và hỏi: "Đại ca Úc, chúng ta đi đâu ăn cơm?"Úc Thừa nhìn gáy Giang Miên Miên từ phía sau rồi trả lời: "Đến nhà hàng lần trước đi, Miên Miên rất thích món ăn ở đó.""Ok." Hứa Thành đáp lời, bắt đầu tăng tốc.Nhưng bởi vì lần này có Giang Miên Miên trên xe nên cậu ấy không dám lái quá nhanh, sợ sẽ dọa cô bé."Anh Úc ơi, anh đưa cặp sách cho em với, pin ở bên trong." Giang Miên Miên nhoài lên ghế, duỗi tay về phía Úc Thừa.Đường Lâm vừa nghe Giang Miên Miên mang pin đến, vội vàng xác nhận với cô: "Miên Miên, em đã tăng dung lượng pin lên nhiều như vậy thật ư?"Giang Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy. Anh Đường nhìn đi, lần này em làm pin Li-ion, chẳng những dung lượng điện lớn hơn pin Nickel hydride kim loại rất nhiều, mà nó còn có thể sạc điện, tái sử dụng nhiều lần. Như vậy thì chúng ta bớt được rất nhiều chi phí làm bánh ngọt.""Pin Li-ion? Miên Miên, thứ em làm ra là pin Li-ion ư?" Trình An kích động nhìn cục pin trong tay Giang Miên Miên, đồng thời thốt lên đầy khó tin.Ngay cả Hứa Thành đang lái xe cũng từ từ dừng xe ở ven đường.Chuyện Giang Miên Miên vừa nói quá lớn, cậu phải bình tĩnh lại đã. Kỹ thuật lái xe của cậu cũng bình thường thôi, sau khi nghe chuyện này cậu sợ mình sẽ phân tâm, nhỡ đâu lại xảy ra tai nạn.Đường Lâm và Trình An ở ghế sau cũng nhìn Giang Miên Miên, cõi lòng vô cùng chấn động.Đến cả Úc Thừa đã biết Giang Miên Miên rất giỏi từ lâu cũng có phần kinh ngạc khi nghe thấy cô làm ra pin Li-ion chỉ có nước ngoài mới có thể sản xuất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận