Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 741 - Ai dám cướp con gái ông



Bác cả Tô vội vàng lấy tay quệt mắt rồi quay đầu lại, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn bà: "Uyển Ngọc à, mấy năm nay cháu chịu khổ rồi."Hôm nay ông ấy trông thấy căn nhà cũ của nhà họ Giang, không cần nghĩ cũng biết những năm trước đây Tô Uyển Ngọc trải qua cuộc sống thế nào.Tô Uyển Ngọc thấy bác cả mình như vậy, lập tức biết ông ấy đang suy nghĩ gì.Bà cười nói: "Bác cả, bác đừng nghĩ quá nhiều, mấy năm nay mặc dù cháu sống không tốt lắm, nhưng thật ra chẳng chịu khổ chút nào. Bởi vì cháu bị hen, không làm được việc nặng, mấy năm ở trong thôn cháu cũng không chịu tội gì. Anh Hải anh ấy đối xử với cháu đặc biệt tốt, cực kỳ che chở cháu, mặc kệ cháu làm đúng hay làm sai thì anh ấy cũng đứng ở bên cháy, vì cháu mà anh ấy dám đối nghịch với cha mẹ mình."Nói đến đây, trên mặt Tô Uyển Ngọc lộ ra nụ cười hạnh phúc."Là như vậy sao." Bác cả Tô nghe giải thích của cô thì trong lòng thở phào. Cũng đúng, so sánh cháu gái ông ấy với hai chị em dâu của bà cũng có thể nhìn ra, bà quả thật không chịu khổ sở gì.Nghĩ tới đây, sự áy náy trong lòng bác cả Tô cũng tiêu tán. Nghe Uyển Ngọc nói, người đàn ông của bà che chở bà như vậy, ấn tượng của ông ấy với Giang Trường Hải không khỏi tốt hơn."Vậy là tốt rồi Uyển Ngọc, biết cháu sống hạnh phúc, không lo ăn mặc, bác cả cũng yên lòng." Bác cả Tô vỗ vỗ bả vai cháu gái mình, cảm thán."Dạ, bác cả yên tâm đi, tính tình của cháu bác còn không biết sao? Cháu chắc chắn sẽ làm bản thân sống thật tốt, không cần lo lắng cho cháu đâu." Tô Uyển Ngọc an ủi.Hai người lại ở bên ngoài nói một hồi mới trở về.Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tô Uyển Ngọc đã dậy thật sớm bắt đầu làm cơm. Bọn họ ăn sáng xong sẽ lên tàu hỏa.Tô Uyển Đình ăn sáng xong, nhìn Giang Miên Miên ngồi bên cạnh mình, ngoan ngoãn uống cháo thì cười híp mắt hỏi: "Miên Miên, cháu từng đi qua Hải Thành chưa?"Giang Miên Miên buông bát trong tay xuống, lắc đầu: "Chưa từng ạ, dì cả, cháu chỉ đi qua Thủ đô, chưa đi qua Hải Thành.""Vậy cháu có muốn đến Hải Thành không? Dì cả nói với cháu này, Hải Thành chơi rất vui, có tòa nhà rất cao rất cao, còn có siêu thị lớn, bên trong bán tất cả mọi thứ, còn cả bánh ngọt nước ngoài và đồ chơi nữa, nếu cháu mà đến thì dì cả đều mua cho cháu." Tô Uyển Đình dụ dỗ nói."Dì cả, chờ mẹ cháu có thời gian mẹ sẽ dẫn cháu đi." Giang Miên Miên không biết dì cả của cô đang có ý định gì, trực tiếp giao cho mẹ mình.Lời nói của Tô Uyển Đình cũng khiến hai vợ chồng Giang Trường Hải chú ý, bọn họ đều chậm lại tốc độ ăn cơm, định xem bà ta muốn làm gì."Miên Miên, không cần chờ mẹ dẫn cháu đi, dì cả hiện tại có thể dẫn cháu đi luôn, chỉ cần cháu đồng ý đi theo dì cả đến Hải Thành đi học, mỗi ngày nghỉ dì cả đều sẽ mang cháu đi ra ngoài chơi." Cuối cùng Tô Uyển Đình nói ra mục đích chân thật của mình.Từ lần trước bà đố Giang Miên Miên nhiều vấn đề như vậy mà vẫn không làm khó được cô, bà đã có tính toán như thế.Trong suốt hơn mười năm dạy học, bà chưa từng gặp một học sinh nào thông minh như cháu gái.Nếu như bà có thể đưa Giang Miên Miên đến trường học của bọn họ, hiệu trưởng và chủ nhiệm của trường chẳng phải mừng như điên.Hơn nữa dạy một người học trò như cô, đối một người giáo viên mà nói, thật sự là quá có cảm giác thành tựu.Nô lệ của con gái - Giang Trường Hải nghe thấy cô chị họ của vợ mình lại nhằm vào con gái của mình, lập tức hùng hổ trừng mắt mắng: "Không được, con gái của tôi không thể đi Hải Thành cùng được."Dáng vẻ ai dám cướp con gái bảo bối của ông, ông sẽ liều mạng với người đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận