Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 443. Cô cũng biết giả bộ nha

Chẳng qua cô cũng biết giả bộ nha, rất ngây thơ khéo léo trả lời: “Năm nay cháu chín tuổi, khai giảng là lên lớp sáu, nhà có cha mẹ..."
Chu Yến Vũ mỉm cười nghe cô nói, nhưng trong lòng lại hận chết một nhà Giang Miên Miên đến từ nông thôn này xen vào việc của người khác.
Cả nhà này thật thích xen vào chuyện của người khác, sao không để cho Úc Thừa trực tiếp chết chìm ở trong mùa đông đó chứ.
Như vậy tất cả của nhà họ Úc, đều là của con trai bà ta!
Mẹ con bọn họ cũng sẽ không cần giả bộ một nhà hòa thuận trước mắt Úc Thừa, bởi vì hai bên đều chán ghét lẫn nhau.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt bà ta vẫn cười khen: "Chín tuổi đã lên trung học cơ sở rồi? Miên Miên thật là một thiên tài nhỏ nha."
Sau khi thấy hai bên chào hỏi xong, ông Úc gọi con trai đến thư phòng ở lầu ba nói chuyện, để lại mấy đứa trẻ chơi với nhau.
Úc Duệ Hiên rất hiểu chuyện gật đầu: "Vâng, ông nội, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái Miên Miên."
Mà đứa con dâu Chu Yến Vũ vì muốn thể hiện trước mặt ông cụ, bình thường ở nhà không nấu cơm, cũng hết sức tự giác đi vào phòng bếp giúp dì Tôn làm cơm.
Vì vậy trong phòng khách chỉ còn lại ba đứa bé, Úc Thừa và Úc Duệ Hiên đều chán ghét đối phương, không có người lớn ở đây thì cũng không muốn đóng kịch nữa.
Trong nháy mắt sự ngoan ngoãn hiểu chuyện trên mặt Úc Duệ Hiên biến mất, hừ lạnh với hai người một tiếng, tự mình ngồi trên ghế salon mở tivi ra xem.
Úc Thừa cũng lười phản ứng cậu ta, cậu nghiêng đầu hỏi Giang Miên Miên muốn xem cái gì, bộ dạng này là nói nếu như Giang Miên Miên nói muốn xem gì cậu lập tức đi tới chọn kênh lại.
Úc Duệ Hiên vừa nghe như thế, nhất thời trừng hai mắt, bất mãn nhìn đến.
Giang Miên Miên: "..."
Cô cũng không muốn đánh nhau với em trai cùng cha khác mẹ trong sinh nhật của Úc Thừa, vì vậy cũng không nói muốn xem cái gì.
"Đinh linh linh..."
Ngay lúc này, điện thoại phòng khách đột nhiên vang lên.
Úc Thừa nhận điện thoại, nói đôi câu, sau khi cúp điện thoại, cậu nói với Giang Miên Miên: "Cừu Non, đám người Đường Lâm đưa quà đến, anh đi ra ngoài lấy một chút, em có muốn đi cùng hay không?"
"Em không đi, anh Úc, một mình anh đi đi." Giang Miên Miên ngại trời nóng bên ngoài, không muốn ra ngoài lắm.
"Được, vậy anh đi một chút rồi về."
Chờ Úc Thừa đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại có Úc Duệ Hiên và Giang Miên Miên.
Năm nay Úc Duệ Hiên cũng chỉ mới mười một tuổi, mỗi ngày ở nhà cậu ta đều nghe mẹ mắng một nhà Giang Miên Miên, đã sớm bất mãn với cô rồi.
Bây giờ rốt cuộc đã gặp được, cậu ta không khống chế được sự chán ghét trong lòng, chợt đứng lên, nhỏ giọng chất vấn Giang Miên Miên: "Con bé nhà quê kia, mày là đến nhà tao ăn chùa uống chùa à, tại sao mày lại cứu Úc Thừa?! Tại sao không để cho anh ta trực tiếp chết bên ngoài luôn đi?! Như vậy tất cả của nhà họ Úc sẽ là của tao, sẽ không có ai cướp của tao nữa! Thật là chó bắt chuột xen vào chuyện của người khác!!'
Giang Miên Miên nghe được những lời này, kinh ngạc trợn to mắt, không thể tin một đứa bé mới khoảng mười tuổi mà có thể nói ra những lời độc ác như thế.
Hai mẹ con này quá độc ác, lại hy vọng anh Úc chết ở bên ngoài.
Đúng rồi, đối phương có thể làm ra chuyện lái xe đâm anh Úc sau khi thất bại trong chuyện tranh đoạt quyền thừa kế, có thể thấy nhân phẩm rất tồi rồi.
Thấy bộ dạng bị dọa sợ của cô, Úc Duệ Hiên càng lớn lối hơn: "Con bé nhà quê kia, cha mẹ mày lấy của cậu tao năm trăm đồng rồi cũng không biết đủ, còn để cho mày đến nhà tao ăn chực uống chực, một nhà máy chính là đồ con rệp, vừa đê tiện vừa tham lam."
"Anh mới là đồ con rệp."
Nghe được cậu ta nhục mạ cha mẹ mình, Giang Miên Miên nổi giận, cúi đầu vọt đến chỗ cậu ta, lợi dụng lực quán tính, lập tức đụng cậu ta té xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận